Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Nhưng người nào đó không chịu, cứ vậy mà bỏ qua được, sau khi hôn xong, còn lôi kéo cô bắt cô một hai phải thú nhận: "Em nói thích anh đi, cả đời này sẽ ở lại bên cạnh anh."

"Ừm." Tô Vãn gật đầu, rất nghe lời, "Anh thích tôi."

Gân xanh trên thái dương của Diệp Dục Sâm có dip bạo động dữ dội.

"Em biết anh muốn nghe gì mà, không nói, được, chúng ta tiếp tục vậy." Hắn cúi thấp đầu nhìn cô, cười lạnh vẻ uy hiếp.

Tô Vãn vội vàng che lại đôi môi bị hôn đã sưng đỏ của mình: "Chưa bao giờ tôi thấy anh đê tiện như lúc này."

"Phải không?" Diệp Dục Sâm bình tĩnh trừng mắt nhìn cô, cười nhẹ, "Vậy chúc mừng em, hôm nay thấy rồi nhé."

Tô Vãn hoàn toàn không nói lại.

Cô quay mặt sang một bên, cự tuyệt ý muốn của hắn.

"Nhìn bộ dạng này, không lẽ Vãn Vãn của anh muốn dùng loại biện pháp khác để đáp lại vấn đề này sao." Diệp Dục Sâm hừ cười một tiếng, tay dưới vạt áo của cô dần dò xét đi vào, sờ dọc theo chân rồi hướng lên trên.

Tô Vãn thực sự sắp chửi thề ra.

Này con mẹ nó... trên xe không phải chỉ có hai người đâu nha!

Cô liếc mắt về tài xế phía trước ghế lái, vội vàng đè tay hắn lại.

"Hửm?" Diệp Dục Sâm ngước mắt nhìn cô.

"Tôi thích anh, còn đặc biệt rất thích anh, cả đời này chỉ thích một mình anh thôi."

Ở chung cũng khá lâu, Tô Vãn biết rõ tên khốn này điên lên thì cái gì cũng cũng làm được, cho nên cô dứt khoát nói một lời, đơn giản và nhanh gọn, đặc biệt quyết đoán!

"Còn một câu nữa." Hắn đi được một tấc lại tính tiến thêm một thước đây mà.

"Tôi sẽ ở lại cạnh anh, vĩnh viễn không rời xa anh." Tô Vãn nhận lệnh và nhắm mắt lại, trái lương tâm nói ra lời hứa hẹn.

Cuối cùng, Diệp đại thiếu cũng chịu dừng tay, thẳng người lên: "Nhớ kỹ những lời nói hôm nay của em, nếu làm không được, anh chỉ còn có thể đánh gãy chân em."

Tô Vãn trầm mặc: "Cái này, anh rời khỏi người tôi trước đã, được không? Anh nặng như heo, tôi sắp thở không nổi rồi này."

Diệp đại thiếu căm nín.

Hắn dường như còn đang chống đỡ thân mình mà? Có chỗ nào áp lên người cô?

"Tiểu Tô Vãn, em sớm thích nghi tốt đi, cả đời này em đều sẽ bị anh đè, nếu dễ bị ép hư như vậy, làm sao có thể như thế được."

Diệp đại thiếu nói, dứt khoát buông lực đang chống ở hai tay làm trọng lượng cả người ép lên người cô.

Tô Vãn: "...." hâyyyyy, tên thối tha này!

Sau năm giây.

"Anh tránh ra, ngực chị đây bị đè dẹp lép rồi nè."

"Em..." Hắn dừng lại, ngập ngừng cúi đầu đưa mắt nhìn xuống dưới, "Có sao?"

F*ck!

"Anh mới không có đó, cả nhà anh đều không có." Cô tức giận mắng, vừa nhìn xuống cơ thể của hai người, "Tôi không tin, ít ra nó to hơn của anh."

Diệp Dục Sâm →_→

"Cô bé, em còn cần mặt mũi nữa không?"

Tô Vãn từ chối trả lời câu hỏi này.

Cô ngả vào lòng hắn, sau hai giây im lặng, bỗng chợt nhớ ra chủ đề mình muốn nói tới đang bị lơ đi: "Hình như trước kia tôi nhớ anh từng nói qua, Giang Uyển Hinh mới chết có vài ngày, anh có phải đang nghĩ nên tìm người nào khác sủng hạnh không?"

"Không muốn nghĩ tới."

Diệp Dục Sâm hiển nhiên đối với cái này không để bụng, nhưng cũng không nói thẳng ra, "Cần phải suy xét lại."

Cần phải suy xét lại...

Tô Vãn không hiểu hắn kêu nói cần phải suy xét lại là có ý gì, nhưng cô biết mình chắc chắn không nằm trong đối tượng cần suy xét đó.

Cô quay đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chợt cảm thấy... Cái đáp án này thật khó chịu, thực sự làm người hơi khó chịu.

"Giận rồi sao?" Diệp Dục Sâm nhận ra cảm xúc của cô không được tốt lắm, cúi đầu nhìn xuống.

"Không có." Tô Vãn không cần nghĩ, dứt khoát phủ nhận ngay.

______☆☆☆_____

Editor: Alissa.

Cập nhật 10.6.2020 tại Việt Nam Overnight.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui