Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Gân xanh trên trán của cô nhảy loạn, sự nhẫn lại bên trong cũng tới cực hạn rồi: "Dương tổng, đối với món quà của ngài tôi không hứng thú lắm, yêu cầu ngài buông tay ra, nếu không tôi gọi người tới."

"Gọi người tới?"

Dương tổng cười nhếch mép, "Cô em, đừng trách anh không nhắc nhở em trước, giờ em là nữ minh tinh, nếu lỡ bị người khác nhìn chúng ta trong tình trạng này, anh đảm bảo ngày mai sẽ lên đầu tin bát quái, nếu em không sợ bị thân bại danh liệt, nếu em không sợ mất danh tiếng thì có thể hét to lên kéo mọi người sang đây."

Tô Vãn dùng sức siết chặt nắm tay.

"Dương tổng, tôi nói lần cuối cùng, yêu cầu ngài buông tay ra."

"Thả gì mà thả? Đêm nay quyết định về với anh đi, cô em, chỉ cần em hầu hạ tốt cho anh, anh đảm bảo về sau em phát triển rất nhanh, em muốn như thế nào liền có thể như thế đó."

"Bây giờ tôi muốn cho ông chết đi!"

Tô Vãn thản nhiên nói, song đột ngột xoay người dùng đầu gối hung hăng tống vào hạ bộ của ông ta.

Vì đột ngột nên Dương tổng không kịp phòng bị, vừa vặn bị cô đá trúng phốc, rồi sau đó thảm thiết kêu lên, theo bản năng duỗi tay che hạ bộ lại: "Con đ*! Mày dám đá tao!"


"Bà đây nhẫn nại với ông lâu lắm rồi, đồ khốn, đã lợi dụng tôi còn muốn đe dọa à, bà đây không chấp tưởng là bà sợ ông à!"

Tô Vãn không cho hắn cơ hội bớt đau, tiện tay tháo chiếc túi xách bên mình xuống và nện dồn dập vào người hắn.

Cô như hóa thân thành nữ hán tử, mang Dương tổng ra đánh kêu lên ẳng ẳng mà không có thời gian để đánh trả.

Hai người giằng co một hồi thì thang máy cũng tới, cô biết nán lại đây không ổn nên không ham đánh nữa vội vàng lách mình đi vào.

Tất nhiên Dương tổng không cam tâm bỏ qua, nhưng giờ đầu và phía dưới quá đau đớn, căn bản không còn sức để đuổi theo.

Nhưng hôm nay ông có mang theo bảo vệ, họ nghe được tiếng động nên chạy tới.

Mấy tên bảo vệ muốn qua dìu ông ta đứng dậy, lại bị tiếng quát mắng phẫn nộ chững lại.

"Còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo cho tao, nhất định phải mang con khốn đó về đây."

"Vâng."


Bọn bảo vệ cuống quít đáp, mắt nhìn thấy thang máy đã đi, vội từ cầu thang lối thoát hiểm cách đó không xa đuổi theo.

Vận khí của Tô Vãn hôm nay không được tốt lắm, thang máy bị trì hoãn mới ngừng, chờ tới lúc ra đã thấy bọn bảo vệ đứng chặn sẵn dưới tầng đợi cô.

Tiếp theo đó, Dương tổng đã khập khiễng theo sát đi xuống, với lại vừa tới gần đã cho ngay bạt tay sang Tô Vãn: "Con khốn, mày ăn gan hùm mật gấu à, vậy mà cũng dám đánh tao!"

Cô bị hai tên bảo vệ của hắn đè lại, tránh không được mà thoát cũng không xong, ăn thêm cái tát chỉ biết cười: "Dương tổng, tôi khuyên ông vừa vừa phải phải, một người phụ nữ như tôi bò nhanh được tới bước này tất nhiên hậu thuẫn không nhỏ, nếu ông dám động vào tôi, kim chủ sau lưng tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."

"Kim chủ sau lưng? Là ai nào? Cho cái tên nghe thử?"

Dương tổng đối với chuyện này rất khinh thường, "Tôi nói cho em nghe, dù là hoàng đế cũng vô dụng thôi, em hầu hạ ông đây mới gọi là phúc, đừng mơ rằng có người tình nguyện vì một diễn viên mà đối đầu với ông đây."

Tô Vãn lạnh lùng nhìn ông.

Cô động đậy khóe miệng, muốn nói gì đó thì chợt thấy cánh cửa thang máy bên cạnh mở ra, Cố Dĩ Trạch từ bên trong bước ra.

Tô Vãn bị đám bảo vệ cao lớn chặn trước mặt nên không thấy hắn.

Ngược lại, bên này Cố Dĩ Trạch nhìn thấy vô cùng rõ trò khôi hài kia.

Ở chỗ này thì loại chuyện nháo loạn không thiếu, hắn vốn dĩ nghĩ không muốn xen vào việc của người khác, ngoài ý muốn nhìn thấy người phụ nữ bị đám bảo vệ đó giữ là ai, bước chân theo đó cũng chợt dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận