"Tối nay em ở với tôi hay là vẫn ở phòng khách lúc trước?" Cố Dĩ Trạch mở cửa để cô vào, thuận miệng hỏi một câu.
"Phòng khách."
Tô Vãn không chút nghĩ ngợi, chọn ngay vế sau.
Cố Dĩ Trạch cắn môi tự giễu, như đã đoán trước được cô sẽ trả lời như vậy.
"Em luôn lạnh lùng như thế với tôi, có phải mặc kệ tôi làm cái gì thì em cũng không cho tôi một cơ hội nào phải không?"
Tô Vãn muốn nói đúng vậy nhưng nghĩ lại thấy người ta tốt xấu gì cũng cứu mình, nói vậy không hợp tình hợp lý lắm.
Mắt Cố Dĩ Trạch nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn dời đi.
"Bạn trai của em đâu? Chuyện lớn như vậy sao lại không thấy hắn che chở cho em?" Hắn lấy ly trên bàn, rót cho cô một ly nước: "Tôi cứ nghĩ hắn tốt cỡ nào, vậy mà lại để cho em đi ra ngoài bồi rượu?"
Tô Vãn siết chặt nắm tay.
"Làm sao?" Cố Dĩ Trạch nhìn thấy biểu tình của cô: "Không thể nói sao?"
"Anh ta chết rồi."
Tô Vãn nghiến bốn chữ này trong miệng, quay mặt sang một bên.
Cố Dĩ Trạch sững sờ.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Nhìn vẻ giận dữ này của cô thì dùng đầu gối để đoán thì cũng biết đó chỉ là lời nói giận hờn.
Giống như là cô... đang giận dỗi với người đàn ông kia?
Vì thế trong nháy mắt, trong tâm hắn nổi lên ý muốn cướp cô về bên mình.
"Nếu ở bên cạnh hắn không vui, em có muốn chia tay với hắn rồi sau đó sà vào vòng tay của tôi không?"
Hắn nói đùa hỏi một câu, Tô Vãn cúi đầu không nói gì.
Có trời mới biết mỗi ngày cô đều muốn chia tay, nhưng vấn đề là, chuyện này cô nói không tính.
Cái con người đó cứ giữ lấy cô không chịu buông, vì muốn giữ cô bên mình còn cố ý mua cho cô một cái vòng xích chó. Cô thoát không được nhưng lại không thể vì chuyện này mà giết anh, thật sự là tức chết cô mà.
"Tôi muốn hỏi em, đến tột cùng bạn trai em là ai vậy?" Cố Dĩ Trạch thấy cô không lên tiếng, lại hỏi một câu.
Vốn hắn nghĩ tên kia chỉ là một nhân vật nhỏ đến tên cũng không ai biết, nhưng sau lần người đàn ông đó ra tay giúp Tô Vãn cứu An thị thì hắn biết mình đoán sai rồi.
Sau đó hắn cũng có phái người điều tra nhưng đến tận bây giờ vẫn không có tin tức nào xác thực cả.
Ngay cả hắn còn không điều tra được thân phận của đối phương, điều này chứng tỏ thế lực sau lưng đối phương không hề nhỏ chút nào.
"Đừng nhắc đến anh ta được không? Tôi sẽ không nói về chủ đề nào có anh ta trong đó." Tô Vãn nhăn mạt nhăn mày, lạnh lùng nghiêng mặt, rất chống đối với con người đó.
Cố Dĩ Trạch nhướn mày, như tự hỏi: "Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu nhé?"
"Có thể đổi chủ đề một lần nữa không?" Cô hỏi.
"Dường như không có gì có thể nói vào lúc này cả." Cố Dĩ Trạch nhún vai: "Không còn sớm nữa, đi tắm đi, đêm nay gặp phải chuyện như vậy chắc em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Tô Vãn gật đầu.
Cô xoay người đi đến phòng khách lấy đồ tắm rửa lại bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Những đồ vật này nọ ngày đó cô đến đây nhờ mua, hắn đều giữ lại hết, ngoại trừ việc sai người đến quét dọn thì những cái khác đều không động đến, vẫn là cái vẻ trước lúc cô đi.
"Chuyện gì đây hả?" Cô lui ra, chỉ chỉ trong phòng, hỏi Cố Dĩ Trạch đang đứng ngoài cửa.
"Tôi nghĩ có lẽ em sẽ quay về nên đã bảo người giữ lại." Cố Dĩ Trạch cười cười, dừng một chút lại nói tiếp: "Về sau vẫn vậy, dù em có ở nhà hay không, căn phòng kia vẫn giữ lại cho em."
______♡♡♡______
Editor: Crystal.
Cập nhật 25.6.2020 tại VNO.