Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Trước hay sau thì hắn đều không đề cập tới chuyện chính nên Diệp Vân Thâm đành tự nói một mình: "Từ nhỏ tới lớn, trước giờ em chưa từng muốn tranh với anh thứ gì, nhưng hiện tại, em thật sự rất thích Vãn Vãn."

Diệp Dục Sâm cười nhẹ: "Cậu quen em ấy được bao lâu rồi, sao có thể nói chắc chắn là thích?"

"Quen bao lâu không quan trọng, mà loại cảm xúc này là không thể diễn tả được."

Diệp Vân Thâm không thể giải thích rõ được cảm xúc hiện tại của bản thân, cuối cùng, cậu ta dứt khoát tỏ ra đáng thương mà nhìn hắn, "Anh hai, anh có nhiều bạn gái rồi, họ cũng không kém hơn em ấy, huống hồ Vãn Vãn không phải loại người vì tiền mà sẵn sàn bán mình làm tình nhân, nếu hai người cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ tổn thương lẫn nhau."

"Vậy sao?" Diệp đại thiếu kéo khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn cậu, "Cậu muốn cưới em ấy?"

"Đúng." Diệp Vân Thâm gật đầu, "Em muốn cưới em ấy làm vợ."

Diệp Dục Sâm không nói tiếp, không đồng ý cũng không phản đối, cùng cậu ta kéo dài thời gian.

"Anh hai!" Diệp Vân Thâm có chút nóng ruột, lên tiếng.

Diệp đại thiếu lại không để ý tới cậu ta, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ sát đất nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Bây giờ là thời điểm mặt trời lặn về Tây, mặt trời đỏ cam đã chạm tới đường chân trời, vẫn còn lơ lửng một ít sắp xuống.


Hắn nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó một hồi lâu, cho đến khi mặt trời đỏ cam khuất dần vào đường chân trời, hắn mới nói khẽ, "Chuyện này... cậu nên hỏi em ấy, nếu em ấy đồng ý theo cậu thì anh sẽ không phản đối."

Hắn nói cực kì bình tĩnh, không còn giống với bộ dáng tranh chủ quyền khi nãy nữa, những lời này, nó giống như đang xử lý món đồ mà mình không muốn dùng nữa.

Tôi bỏ đó, nếu cậu nhìn cảm thấy thích, thì nhặt về đi.

Nó gần giống như thế.

Diệp Vân Thâm hoàn toàn ngạc nhiên, ngẩn người nhìn bóng lưng của hắn.

Cậu vốn nghĩ nói chuyện này ra sẽ không dễ dàng, thế mà anh ấy lại vui vẻ đồng ý?

Cậu cũng không quản được nhiều như vậy nữa, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng trở về phòng ăn.

Ngay lúc hình bóng cậu biến mất sau cánh cửa, Diệp Dục Sâm quay lại nhìn vào tấm lưng vội vã kia với một luồng ánh sáng rét lạnh xoẹt qua mắt.

Khi Tô Vãn nghe được việc này còn lấy làm kinh ngạc: "Anh ta thật sự nói như vậy? Miễn là tôi đồng ý, hai ta có thể ở bên nhau?"


"Đương nhiên." Diệp Vân Thâm gật đầu, "Em không tin thì chính mình hỏi anh ấy đi."

Tô Vãn nhíu mày.

Không biết như thế nào nhưng cô lại cảm giác chuyện này không hề đơn giản, người đó... thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?

Đây là mặt trời mọc hướng Tây à?

Cô chống cằm, một bộ dạng mang tâm trạng, mày nhíu sâu thành đống hoa nhăn nheo.

Diệp Vân Thâm liếc cô một cái: "Thật ra, đây chẳng là gì cả, phải không? Anh trai anh đối với phụ nữ vẫn luôn có thái độ này, chơi đùa mấy ngày, sau đó tùy tiện tặng cho người khác, hai ngày trước anh cũng nói qua, em làm bạn gái anh, chắc chắn anh ấy sẽ buông tha cho em."

Cậu ta có vẻ bình tĩnh, thuận tay nhặt quả trứng trên bàn lên và chậm chạp bóc vỏ.

Sau đó lại nói tiếp rằng cậu hôm nay táo bạo tới đây là đoán được, anh mình sẽ không để ý tới phụ nữ bên cạnh, những người bạn gái đó, ai bảo muốn thì hầu như hắn đầu tùy tiện tặng đi.

Nhưng đối với Tô Vãn, ban đầu cậu tưởng sẽ khác đôi chút.

Nhưng với thái độ dứt khoác của anh mình làm cậu lại phải xem xét, liệu rằng trong lòng anh của cậu thật sự coi cô cũng như đám bạn gái đó, không có gì khác nhau sao.

Tô Vãn tự nhiên cũng nghĩ về nó, sắc mặt có chút ảm đạm xuống.

_____♡♡♡_____

Editor: Alissa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận