Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Nếu lúc trước cô còn hiểu hắn trong phạm vi nào đó thì nửa sau lại ngớ ngẩn như người vừa bị trúng gió.

Sinh con cho hắn...

Đây có thể xem là sét đánh giữa trời quang không?

"Không, không được, tuyệt đối không thể được!" Cô nói liên tiếp ba câu cự tuyệt, với thái độ kiên quyết xưa nay chưa từng có.

"Được." Diệp Dục Sâm sửa đúng lại giúp cô.

"Không được!" Một lần nữa, cô phản bác, giọng đề cao thêm vài độ, tất nhiên là có chút luống cuống.

"Lý do đâu?"

"Tuổi tôi còn quá nhỏ, bây giờ chưa thể sinh được." Tô Vãn không hề suy nghĩ, thuận miệng nói bừa.

"Không hề nhỏ, với độ tuổi này của em, pháp luật đã cho phép kết hôn và sinh con." Diệp Dục Sâm cười.

Tô Vãn có chút chật vật.

Đúng là tuổi của cô, pháp luật đã cho phép kết hôn sinh con, nhưng vấn đề là, hắn không muốn kết hôn nhưng lại muốn làm người ta sinh con, đấy không phải tự tìm rắc rối cho bản thân sao?

"Có lẽ không phải vấn đề về tuổi, em không chịu sinh là vẫn còn giữ trong đầu ý niệm trốn đi, đúng không?"

Hắn giống như nhìn thấu cô vậy, hỏi ra một câu rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô, mang theo một chút nguy hiểm tiềm ẩn.

Tô Vãn chột dạ.

Việc muốn chạy trốn, khẳng định cô sẽ tìm một cơ hội khác.

Về điểm đó, cô chưa bao giờ dao động.

Nhưng không thể là hiện tại.

Với vài kinh nghiệm lúc trước, nếu giờ cô tùy tiện làm thế, cuối cùng cũng không thoát được, vài ngày sau lại bị bắt trở về, cái kết là tự mình hại mình thôi.

Cho nên đối với chuyện này không thể làm như thế, mà phải từ từ mưu tính, tốt nhất là tìm được một cơ hội ngàn năm có một nào đó, tranh thủ thời cơ mới thành công.

"Không phải vì bỏ trốn, với bộ dạng này của tôi có chạy cũng không thoát nổi, không nghĩ sẽ lãng phí sức lực vào." Cô vội vàng giải thích, cười nịnh nọt, "Với lại ông ngoại tôi còn trong tay anh, tôi nào dám làm thế?"

"Tốt nhất là không dám." Diệp Dục Sâm hừ lạnh, vẻ mặt không tốt tý nào.

"Haha...." Tô Vãn chế giễu, "Hôm qua tôi đáp ứng với anh rồi, ngoại trừ anh ghét bỏ và đuổi tôi đi thì tôi nhất định sẽ không rời đi."

"Nếu không còn gì nói nữa..." Hắn cong môi, đem cô áp lên sô pha, "Vậy thì, chúng ta liền nỗ lực sinh em bé đi, sinh muộn không bằng sinh sớm."

"Không được!"

Tô Vãn sợ hãi hô lên, lần nữa kháng cự.

Sắc mặt hắn lạnh xuống, hiển nhiên đã không vui, hơn nữa còn nghi ngờ lời cô vừa nói có phải chỉ muốn gạt hắn không.

"Tô Vãn bé nhỏ, kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất em không nên ép tôi phải dùng sức lực."

"Đừng mà!" Cô thấy hắn giận, vội vàng lên tiếng xin tha, "Thật ra là... tôi muốn đi học... đúng, tôi muốn đi, đi học!"

Diệp Dục Sâm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Đi học?"

"Đúng rồi, tôi muốn một lần nữa học đại học." Cô dùng sức gật đầu, bày ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, "Anh từng nói chỉ cần tôi muốn, anh sẽ giúp tôi mà."

Hắn híp mắt nhìn cô, môi mỏng mơ hồ đã mím thành một đường thẳng tắp.

Cô cảm nhận được hơi thở mang tính xâm lược nguy hiểm trên người hắn, còn như chưa có giảm xuống.

Cũng may, không bao lâu sau, hắn thu tính khí, vẻ mặt ôn nhu trở lại.

"Em muốn học cái gì?" Hắn buông cô ra, tùy tiện cầm lấy máy tính qua, thái độ hòa nhã.

Tô Vãn im lặng, có chút nản lòng nhìn trần nhà.

Cô hiện tại cần có nhất, hẳn là dị năng nào đó có thể làm mình biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi nào cả, bởi có như vậy, cô mới không còn bị nhốt ở đây nữa, không cần bị người khác quản, hoặc là xem sắc mặt của ai đó.

"Ma thuật, hoặc là phép thuật gì đó." Cô nói.

"Tắm rửa đi ngủ, nằm mơ còn nhanh hơn đó." Diệp Dục Sâm cười lạnh, vô tình chọc thủng giấc mộng đẹp của cô.

____♡♡♡____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 3/8/2020 tại dembuon.

Ghé ủng hộ truyện "daddy tàn nhẫn yêu mommy" của tớ nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui