Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Tô Vãn nhìn đồ vật trong tay hắn, trong lòng đột nhiên chùng xuống.

Bây giờ, cô chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Có thể chạy tới tận đây để theo dõi cô thì có lẽ họ đã nắm rất rõ hành tung của bên này, cũng không biết được bọn chúng còn theo dõi ở đâu nữa không, theo lời nói của Phó Vân Thâm thì bọn đó chính là rò rỉ thông tin ra bên ngoài.

"Không phải là kẻ điên đã gửi quả bom kia chứ? Nhưng không đúng a, lần trước hắn ta gọi cho tôi nghe rõ ràng là giọng đàn ông, làm sao có thể xuất hiện trong phòng thay đồ của nữ được?"

Cô suy đoán mọi khả năng có thể, tuy nhiên vẫn không đúc kết được, ánh mắt nghiêm nghị của Diệp Dục Sâm liếc qua chỗ cô, "Tên điên đó tìm em? Là khi nào?"

Tô Vãn chợt nhận ra mình lỡ lời, chột dạ tránh đi ánh mắt của hắn: "Là mới... hôm qua."

"Vì sao không nói cho anh biết ngay?"

Tô Vãn lại càng chột dạ: "Tôi thấy anh nói chuyện với bác sĩ Phó ở trong phòng nên không dám làm phiền."

Diệp Dục Sâm trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đã vô cùng lạnh: "Vậy là em liền đi tìm Vân Thâm? Chuyện lớn tới như vậy, em tình nguyện nói cho một người không liên quan chút nào để cầu cứu mà lại không muốn cầu cứu với tôi?"

Tô Vãn không muốn trả lời hắn.

Chuyện này nếu nói thật với hắn có lẽ sẽ càng chọc giận hắn thêm thôi, mà nói dối lại không được vì với độ nhạy bén của tên khốn này chưa chắc đã chịu tin, cho nên cô chọn cách lảng tránh.

Nhưng hắn không định buông tha cho cô, mà từng bước một tiến lại gần, Tô Vãn lui người đụng vào phía sau tủ quần áo rồi không thể tiếp tục lui thêm nữa.

Hắn nghiến răng nghiến lợi đem cô đè lên tủ, một tay khác bóp lấy cằm cô: "Tôi tự hỏi tại sao hôm qua em lại lén lén lút lút gọi điện trên ban công tầng hai, còn một quấy hai nháo phải tới bằng được nơi này, thì ra tất cả là do nguyên nhân này."

"..."

"Khi xảy ra chuyện người em nhớ tới đầu tiên lại là Vân Thâm, tôi ở vị trí nào đâu trong đó? Tô Vãn, đến cuối cùng ở trong lòng em tôi là cái gì?"

"Anh xem tôi là cái gì thì tôi cũng coi anh như thế."

Cô nói một câu, mắt thấy trong mắt tên thối này ngưng tụ lửa giận thì cô yếu xìu xuống, vì sợ tên này sẽ làm gì đó với cô ở đây.

Diệp đại thiếu trừng cô.

"Anh có thể để về nhà rồi hãy giáo huấn tôi được hay không? Trước mắt đem việc này giải quyết xong đã, bây giờ đuổi theo còn có hy vọng tóm được người theo dõi đó." Cô yếu ớt lên tiếng đề nghị, vẻ mặt trông thật khẩn thiết.

"Đuổi không kịp." Hắn vô tình phá vỡ ảo tưởng của cô, lại nhìn chiếc kính viễn vọng trong tay, "Ở đây người tới người lui, đối phương trông thế nào chúng ta còn không biết thì đuổi tìm kiểu gì?"

Tô Vãn nản lòng đi.

"Hoặc là... thử đi hỏi nhân viên công tác xem sao, có khi bọn họ lại biết được gì đó thì sao."

Diệp Dục Sâm không phản đối.

Tô Vãn gọi bảo vệ tìm một nữ phục vụ: "Cô gái, cho hỏi vừa nãy có thấy ai khả nghi đi ra từ phòng thay đồ này không?"

Nữ phụ vụ gật đầu: "Có."

"Who?"

"Chính là anh ta."

Cô gái liếc Diệp đại thiếu từ trong phòng thay đồ đi ra với vẻ mặt như nhìn thằng biến thái, dường như còn muốn lên án nhưng nhìn lại thấy mấy người bảo vệ áo đen nên cổ lập tức im bặt luôn.

Tô Vãn: "..."

Lúc này, cô muốn giả vờ làm bộ không quen biết với con người này ghê.

Cô không được tự nhiên, khẽ ho khụ một tiếng: "Ý tôi là, ngoại trừ anh ấy cô còn gặp phải một người đàn ông nào khác tiến vào gian phòng thay đồ này không?"

Người phục vụ lắc đầu: "Không thấy ai cả."

Tô Vãn ngẫm một hồi lâu rồi mới bảo: "Vậy cô có thấy ai cầm cái kính viễn vọng không, còn đứng ở trong phòng thay đồ nhìn ra bên ngoài cửa sổ?"

Nữ phục vụ rất tự nhiên sương sương đưa mắt về phía Diệp đại thiếu, người đang cầm trong tay chiếc kính viễn vọng.

____☆☆☆___

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui