Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

"Vậy sau đó anh nói chuyện gì?" Tô Vãn không trả lời hắn mà ngược lại hỏi một câu: "Có việc gì tôi nên nghe mà lại lỡ bỏ qua sao?"

Diệp Dục Sâm đen mặt không nói lời nào.

Tất nhiên hắn chắc chắn không chịu thừa nhận rằng lúc đó mình đã chuẩn bị một trường vô cùng tốt cho cô, vốn là hắn muốn tìm cơ hội thích hợp rồi nói để làm cô vui mừng.

"Anh sẽ tìm người tra ra tên điên đó, sau này em cũng không cần làm phiền đến Vân Thâm, có chuyện gì trước tiên có thể tìm anh."

"Được." Cô lên tiếng đáp ứng, với thái độ không nóng không lạnh, cũng tự nhiên không đem những lời hắn nói để trong lòng.

"Hơn nữa, em không cần để ý lời nói của tên điên kia trong lòng vì em không phải là kẻ thứ ba." Hắn nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu.

"Có đúng là như thế à? Vậy nên Diệp tổng xem tôi phân vào loại gì?" Tô Vãn nhếch môi, có chút mỉa mai.

"Bạn gái của anh." Hắn nói.

"Nhưng anh có vợ chưa cưới rồi." Cô nhắc lại cho hắn nhớ.

Sự tồn tại vị trí bạn gái gì đó của cô mà so sánh với vị hôn thê thì thực ra cũng chỉ được xếp vào hàng tiểu tam thôi.

"Đã hủy hôn."

Diệp Dục Sâm bất ngờ thả ra một câu, cũng thành công dọa được Tô Vãn, cô quay đầu lại kinh ngạc nhìn về hắn.

"Trước đây bổn thiếu gia từng nói qua, nếu em có thái độ tốt với anh một chút, anh sẽ suy nghĩ có thể cưới em." Diệp Dục Sâm thu gọn vẻ mặt ngốc nghếch của cô vào mắt, trong mắt hắn nhiễm lên ý cười, vì cảm thấy cái bộ dạng này của cô thật là đáng yêu biết mấy.

Tô Vãn không có cướp lời mà thay vào là nhìn hắn với vẻ đăm chiêu, sau khi xác nhận hắn không có nói đùa thì vẻ mặt ngốc nghếch của cô lại chuyển thành trầm tư, cuối cùng lẫn lộn một loại cảm xúc phức tạp không thể tả được.

"Thực sự là... tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh."

Sau một hồi trằn trọc suy nghĩ, cô quyết định cự tuyệt, giọng nói có vẻ vô cùng nghiêm túc, không có nửa điềm mập mờ đùa giỡn.

Ý cười trong mắt Diệp Dục Sâm đã cứng lại: "Người em muốn gả là ai, Diệp Vân Thâm hay Cố Dĩ Trạch?"

"Không có liên quan tới bọn họ, chỉ là tôi không nghĩ sẽ gả cho anh thôi." Tô Vãn nhìn hắn, kéo ra một nụ cười lạnh nhạt, "Diệp Dục Sâm, chúng ta cứ như hiện tại đi, giờ tôi cảm thấy rất tốt."

"Em là muốn cùng anh chơi trò lạt mềm buộc chặt?" Hắn híp mắt nhìn kỹ vẻ mặt của cô, muốn nhìn xem trên đó có ý đồ gì không.

Nhưng không nhìn ra được gì, lúc này vẻ mặt của cô chỉ là cười nghiêm lại như chân thành van xin.

"Đúng là lúc trước tôi từng nghĩ nếu anh chịu cưới tôi thì tôi sẽ gả cho anh, như vậy có lẽ sẽ thật vui mừng."

"Nhưng mà càng ở chung với nhau, tôi lại cảm thấy giữa chúng ta không thích hợp, nhất là mấy ngày gần đây, tôi đã suy nghĩ kỹ, anh cũng không phải hình mẫu kết hôn của tôi hơn nữa tôi cũng không muốn giao cả đời này của mình cho anh, thực sự rất miễn cưỡng, anh đã từng nghĩ tới việc nếu một ngày anh cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy đối phương chưa, cứ như bây giờ thì lúc đó có thể trực tiếp chia tay."

"Tô Vãn!"

Diệp Dục Sâm nghiến răng gọi, giọng đặc biệt sắc, hắn nhìn cô với vẻ mặt âm u như ngày mưa tới.

Hiện tại, hắn quả thực muốn bóp chết cô ngay.

Đúng là người đàn bà không tim không phổi, có biết bản thân mình đang nói cái gì không hả?

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang rất nghiêm túc, không muốn kết hôn, không có quan hệ, kết cục này đối với hai ta đều tốt cả."

Cô lại nhún vai, "Tôi vừa không chạy vừa không cần anh chịu trách nhiệm, tặng cho anh vài năm chơi đùa, sau đó chờ anh ghét bỏ thì tôi sẽ ngoan ngoãn cút đi, đây không phải những gì trước kia anh vẫn mong muốn sao?"

___♤♤♤_____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 22.8.2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui