Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

"Nếu cả đời này anh cũng không buông tha cho em thì sao?" Diệp Dục Sâm cười lạnh, "Em đồng ý cả đời này đều sống như thế này?"

"Điều đó tốt hơn nếu so với việc để tên mình kề tên anh còn leo lên sổ hộ khẩu nhà anh, cảm giác đó thật xui xẻo."

Tô Vãn quay mặt đi, không muốn nhìn thấy sắc mặt chợt tái xanh đi của hắn ta, "Có sống cũng không thoát khỏi anh, huống hồ chết đi rồi phải chôn cùng anh nữa thì quả là vướng chặt với anh rồi, chỉ nghĩ tới thôi tôi đã thấy khó chịu khắp người rồi."

Gân xanh trên trán của hắn kịch liệt nhảy lên, hắn súyt chút nữa có lòng muốn bóp chết con bé này.

"Em nghĩ bây giờ còn có thể chạy trốn không?" Hắn khịt mũi cười, có đủ sự mỉa mai và giễu cợt trong ánh mắt để nhìn về cô.

"Không nói trước được chuyện gì đâu nhỉ? Tôi tính cả rồi, nếu không đăng kí kết hôn với anh thì cơ bản vài năm nữa là tôi có thể rời đi rồi, anh nghĩ mà xem, ông ngoại tôi đã già rồi, không biết khi nào xuôi tay, anh không có gì ràng buộc tôi nữa, thì tại sao tôi phải lưu lại bên anh nhở?" Cô vô cùng tự tin về lý lẽ của mình để hỏi ngược lại.

Hắn giận dữ nghiến răng nghiến lợi.

Cô bé này thế mà dám bày ra vẻ mặt phấn khởi khi nói tới việc rời khỏi mình, nhìn cái vẻ mặt đó rõ ràng là chờ không nổi nữa mà, điều đó làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời này, hắn có cảm giác thất bại trước một người phụ nữ.

Người ta nói hai người ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng xảy ra trên người cô ấy lại biến thành vô nghĩa, người phụ nữ này quả thực có ý chí như sắt đá.

"Em ghét anh tới như vậy sao?" Hắn hỏi thử một câu.

Thật ra điều hắn muốn hỏi vào lúc này nhất chính là giữa hắn và Diệp Vân Thâm thì ai tốt hơn, tại sao trong mắt cô ngốc này chỉ có mình em của hắn thôi, như tình huống trước đó toàn là nghĩ tới em ấy trước, chẳng lẽ trong lòng của cô hắn không có chút vị trí gì hay sao?

"Tôi không chán ghét gì anh cả, nhưng sự thật là giữa chúng ta có nhiều điều không hợp."

Tô Vãn cười gượng gạo, chọn một cách diễn đạt khoa trương hơn nhưng rất thực tế, mà cái kết là cũng chẳng khác gì với việc nói thẳng mình chán ghét.

Diệp đại thiếu tức giận.

Hắn hừ lạnh, đột nhiên đứng dậy và bỏ mặc cô.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, hắn lại lui về, thoắt cái giật phăng cái giấy báo trúng tuyển của cô: "Có bản lĩnh thế đi tìm Diệp Vân Thâm đòi đồ."

Tô Vãn: "..."

Cô lại nhớ về thời tiểu học của mình, có một cậu nhóc cho cô kẹo 3 ngày liên tiếp, sau đó ngỏ ý muốn cô làm bạn gái, nhưng cô không đồng ý thế là bên kia đòi lại toàn bộ số kẹo cô đã ăn.

Bây giờ hành vi của người nào đó giống hệt với thằng nhóc hồi đó, bạn không ở bên tôi thì tôi đòi lại quà đã mua cho bạn?

Tên đáng ghét này còn ấu trĩ cỡ nào nữa đây?

......

"Hahahaha... tôi không nghe lầm đúng không, cậu cũng có một ngày bị người ta từ chối lời cầu hôn, đây là quả báo trong truyền thuyết nói tới sao?"

Tại một quán bar ở Đế đô, Phó Đình Thâm vừa nghe xong vừa đấm bàn cười ngoác mồm, không hề chú ý hình tượng, "Đáng đời, cậu suốt ngày bắt nạt thỏ con, bây giờ người ta không thèm người rồi."

"Câm miệng!"

Khuôn mặt siêu soái của hắn đã u ám như đám mây sắp vắt được ra nước rồi, còn lườm cậu với ánh mắt muốn giết người: "Cậu không nói, cũng không ai bảo cậu bị câm."

"Ha ha ha ha......"

Phó Đình Thâm cười điêu đứng ngã ngồi vào sô pha, "Không được rồi... đỡ tôi lên...tôi nghĩ mình phải cười một hồi nữa đã."

Diệp Dục Sâm: "......"

Hắn thật sự muốn đập chai rượu trên bàn vào bản mặt cậu ta.

Ước chừng sau ba phút, Phó Đình Thâm không cười nổi nữa rồi mới ngã phịch xuống sô pha.

____♡♡♡____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 23.8.2020 tại Việt Nam Overnight truyện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui