Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Tô Vãn xoay người, lạnh lùng nhìn Dương Tuyết Tuyết: "Nhiều chuyện đủ chưa? Đủ rồi thì dừng ngay cho tôi."

"Trời ơi, bây giờ kẻ thứ ba vùng lên rồi, ai cho phép cô lên mặt ở đây?" Cô gái bên cạnh châm chọc nói, xắn tay áo lên: "Cút đi, ký túc xá của chúng tôi không chào đón cô."

Tô Vãn liếc cô ta một cái, khoanh tay: " Nếu tôi sống ở đây thì sao?"

"Là do tôi nói không rõ ràng, hay là do cô nghe không hiểu tiếng, tôi nói cô cút thì cút đi, nói nhiều như vậy cũng không hiểu sao?"

Cô ta định đi đến cướp lấy hành lý của cô, nhưng Tô Vãn lại dùng sức của cô để giữ lại: "Do các cô quá tọc mạch thôi, tôi đã làm chuyện gì, liên quan gì các cô?"

"Cô..." Cô gái giận dữ trừng mắt nhìn cô, ánh mắt hung ác như muốn ăn cô.

"Trường học sắp xếp cho tôi ở đây, nếu các cô không thích, có thể tự đi nói với người quản lý ký túc xá, bây giờ tôi không quan tâm đến chuyện này."

Cô đi vòng qua cô gái đứng trước mặt cô, đi tới trước mặt Dương Tuyết Tuyết: "Trước đây tôi có thể khiến cô không thể tồn tại ở thành phố A được, thì bây giờ cũng có thể làm cho cô không thể ở lại chỗ này, nếu cô không tin, thì cứ thử xem."

Dương Tuyết Tuyết cắn răng, sắc mặt cực kỳ tái xanh, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì.

Tô Vãn đi đến một bên tự thu dọn đồ đạc, dọn dẹp lại bàn, lấy ra từng món đặt lên trên, sau đó liền quay người đi ra ngoài.

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, cô gái bị Tô Vãn chọc cho giận dữ nhất đi đến bên cạnh bàn cầm chai nước lên, mở nắp ra rồi đi đến bên giường cô định đổ lên.

Nhưng lúc này, bên ngoài cửa mở ra, Tô Vãn đang đứng ở cửa, nhìn bọn họ cười lạnh: "Các cô tốt nhất không nên làm điều gì mờ ám với tôi, khi tôi quay lại, nếu phát hiện có gì không bình thường, tôi sẽ cho các cô đêm nay phải sống không yên."

Cô gái kia vẫn đang trong tư thế cầm chai nước, nghe những lời hăm dọa bất thình lình của Tô Vãn, liền sửng sốt ngay tại chỗ.

Ánh mắt Tô Vãn lạnh lùng, mỉa mai nhìn ba cô gái kia từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng, đóng mạnh cửa rồi quay đi.

Dương Tuyết Tuyết tức đến nghiến răng nghiên lợi, nhưng vừa nhìn sang bên cạnh, phát hiện có người có sắc mặt còn khó coi hơn cô ta.

Cô ta vội vàng giấu đi biểu cảm của cô ta, đi đến giảng hòa.

"Dao Dao à, chúng ta đừng gây rối cô ấy nữa, thủ đoạn của con hèn hạ đó rất lợi hại, sau lưng còn có vài người đàn ông làm chỗ dựa vững chắc, nếu sự việc ầm ĩ, người bị tổn thất vẫn là chúng ta."

Lúc đầu nghe qua lời này giống như muốn dẹp yên mọi chuyện, nhưng khi cân nhắc kỹ lại, lời này của cô ta lại cho khiến người khác càng thêm oán hận Tô Vãn.

Đặc biệt là cô gái định đổ nước lên giường Tô Vãn, cô ấy tên là Trình Dao, tính rất hay nổi nóng, lại còn là một người rất cứng đầu.

Vừa nghe Dương Tuyết Tuyết nói sau lưng của Tô Vãn có đàn ông làm chỗ dựa vững chắc, cô ta càng không thích Tô Vãn, cô ta một giọng khinh thường hừ trong mũi.

"Cô ta có thể có đàn ông tốt nào chống lưng? Cùng lắm chỉ là mấy tên đàn ông lỗ mãng, bác cả của tôi là Bộ trưởng đó, tôi thật muốn xem, ai sẽ vì một con hèn hạ, không biết xấu hổ như vậy chống lại tôi."

Vừa dứt lời, cô ta liền cầm chai nước trên tay đổ toàn bộ xuống bàn của Tô Vãn, kiêu ngạo hừ lạnh rồi quay về chỗ của mình.

Không ai nhìn thấy được, ban nãy bộ dạng sợ sệt, rụt rè của Dương Tuyết Tuyết xuất hiện một cái cười khẩy, hiện lên sự hả hê, thích thú.

____♡♡♡____

Editor: Crystal

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui