Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

"Nói vậy thì chuyện tối nay đi về với anh..." Diệp đại thiếu khoanh trước ngực, cười lạnh nhìn cô.

Tô Vãn vội vàng gật đầu: "Có thể mà, anh nói gì cũng có thể hết."

"Đằng kia có một cái tủ đựng đồ, em có thể vào trong trốn một lát."

Diệp Dục Sâm buông cô ra, chỉ chỉ cái tủ không quá lớn ở đằng sau, ngay lập tức Tô Vãn nhảy xuống khỏi bàn làm việc, lách mình đi vào.

Khi lớp trưởng mở của, Diệp Dục Sâm đã ngồi ở đằng sau bàn làm việc, đàng hoàng đọc sách, tựa như khi nãy không có chuyện gì xảy ra cả.

Lớp trưởng đến là để đưa tài liệu, nhưng khi đặt tài liệu xuống rồi cô lại không có ý định rời đi.

"Còn có chuyện khác à?" Diệp Dục Sâm đã không còn chút kiên nhẫn nào, lạnh lùng hỏi một câu.

"Cái đó, thầy ơi, em muốn hỏi một chút, thầy có bạn gái chưa?" Cô gái nhỏ hỏi một câu thăm dò, trong đôi mắt lấp lánh tia sáng mong chờ.

Diệp Dục Sâm: "..."

Tô Vãn trốn trong tủ quần áo: "..."

"Tôi đã đính hôn rồi, còn có chuyện gì nữa không?" Thầy giáo Diệp vô cùng nghiêm túc trả lời một câu, lớp trưởng lập tức lắc đầu, rồi sau đó trực tiếp chào tạm biệt, rời khỏi.

Tô Vãn nghe tiếng đóng cửa, từ trong tủ quần áo đi ra, nhìn về phía cửa mà tấm tắc hai tiếng: "Có người còn nói tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn mình lại đem gương mặt họa thủy chạy tới trường đại học gây tai vạ cho cô gái nhỏ, thật sự không biết xấu hổ mà."

Diệp đại thiếu dựa đầu lên bàn, bỗng nở nụ cười: "Tiểu Tô Vãn à, anh rất thích dáng vẻ em ghen vừa ngang ngược lại không biết phải trái như này."

"Anh nói tào lao, ai ghen vì anh chứ? Tôi mới không có."

Tô Vãn lập tức phản bác, nhưng mà cô càng giải thích lại càng khiến Diệp Dục Sâm cảm thấy cô đang giấu đầu hở đuôi.

Ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn, nhưng trên mặt lại làm vẻ phiền muộn:

"Bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên anh thấy nữ sinh vừa rồi cũng đẹp đấy, lại từ chối như vậy, thật tiếc quá."

"Tiếc thì anh đuổi theo người ta đi, có ai cấm anh đâu."

Tô Vãn khoanh tay, tức giận hừ lạnh một tiếng: "Chắc chưa đi xa đâu, bây giờ đuổi theo chắc còn kịp."

"Chuyện này nếu là trước kia, có cô gái xinh đẹp vậy đưa tới cửa thì bổn thiếu gia chắc chắn không từ chối đâu, nhưng mà bây giờ không giống, anh đã có em rồi."

Hắn nở nụ cười, đứng dậy đi đến, một tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, gác cằm lên trên vai cô: "Từ nay về sau, anh sẽ vì bé Tô Vãn của anh mà thủ thân như ngọc, những người phụ nữ khác, ngoại trừ em, anh sẽ không thèm liếc nhìn một cái."

"Thôi đi..." Tô Vãn khinh thường: "Ai mà thèm anh thủ thân như ngọc cho tôi, tôi ước gì anh đi tìm người phụ nữ khác, đi xa tôi càng xa càng tôt, huống hồ không phải vừa rồi chính anh cũng đã nói, anh đã đính hôn rồi, anh làm vậy là vì vị hôn thê đúng không?"

"Vị hôn thê của anh chỉ có mỗi mình em." Thầy giáo Quý cắn lấy vành tai của cô: "Anh chỉ muốn em thôi, em không được phép từ chối."

Tô Vãn: "..."

Cuối cùng thì cô cũng không thể lay chuyển được cái tên khốn nạn này, đồng ý với hắn là tối sẽ về cùng với hắn ta.

Nhưng mà cô vẫn quay về ký túc xá một chuyến, để đi lấy sách giáo khoa cần học cho sáng mai.

Lúc cô quay lại, Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao đều ở ký túc xá, thấy cô cũng không có quan tâm tới.

Tô Vãn không quan tâm chuyện đó, chỉ cần mấy cô gái này không tìm cô gây phiền phức thì cô cũng có thể xem như chưa xảy ra chuyện lúc trước.

Tuy là không có khả năng sẽ hòa thuận nhưng mà giả vờ như không nhìn thấy đối phương, cố gắng không xuất hiện cùng một lúc thì cô không quan tâm một chút nào.

Cô cầm hai cuốn sách cần học cho buổi sáng ngày mai, quay người định rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa thì lại nhận được điện thoại của Diệp đại thiếu.

____♡♡♡____

Editor: Crystal

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui