Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Người được nói chuyện phiếm chính là cái gã vừa mang thuốc tới - Phó Đình Thâm.

"Đủ rồi nha, cậu đừng ở chỗ này khoe mẽ, lúc nãy không phải tôi nói thế thì cô gái nhỏ có chịu yên tâm uống thuốc à?"

"Mà nói tới kỹ thuật diễn xuất của tôi cũng không tệ lắm? Diễn viên chuyên nghiệp như Tô Vãn còn bị lừa, nếu sau này tôi không làm bác sĩ nữa, có lẽ có thể cân nhắc tới nó, chỉ cần gương mặt tôi đây thì đảm bảo sẽ gây tiếng vang trong giới giải trí."

Cậu gửi hai tin nhắn liên tiếp, cách nói vô cùng tự luyến.

Nhưng kết quả lại bị Diệp Dục Sâm ghét bỏ: "Cậu tỉnh lại đi, đó chỉ là do thiếu gia tôi phối hợp tốt thôi."

"Ê... cái tên Diệp Dục Sâm này, cậu không phải nên cảm ơn tôi à, anh em vì cậu mà bán luôn chữ y đức, nhiều năm làm bác sĩ vậy đây cũng là lần đầu tiên tôi đưa thuốc giả đấy, thế mà cậu cũng giành điểm với tôi à."

Bác sĩ Phó thở dài một tiếng, bày tỏ sự xấu hổ và tự hối hận về hành vi của mình.

Đúng, đúng vậy, thứ mà hôm nay cậu đưa chỉ là canxi thông thường, hoàn toàn không có tác dụng trong việc tránh thai.

"Chuyện này cần cậu phải lo à, trẻ trâu."

Diệp đại thiếu nhắn lại một câu, có đủ kiêu ngạo.

Bên đầu dây kia chợt yên tĩnh một lát.

Phó Đình Thâm suy nghĩ gì đó rồi dứt khoát gõ thêm vài chữ, nhớ lại: "Nhưng đây cũng không phải cách hay, đó chỉ là thủ đoạn làm cô ấy có thai, tốt hơn hết cậu nên làm cô ấy bằng lòng gả cho cậu, tính cô ấy nóng nảy, có ngày nào đó biết mình bị lừa có thể sẽ mang con của cậu rời đi cùng."

Diệp Dục Sâm ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đã uống xong thuốc, đang đứng dậy chuẩn bị đi tắm, hắn trầm ngâm.

Sau hai giây, chợt duỗi tay kéo cô lại và đặt cả người xuống thân mình: "Dù sao em cũng uống thuốc rồi, thừa dịp nó còn tác dụng, hay là chúng ta làm thêm một lần nữa ha."

Tô Vãn: "......"

Nửa giờ sau trôi qua.

"Tôi không làm tiếp được nữa rồi, tôi rất mệt, tôi bỏ cuộc."

Cô gần như sắp khóc tới nơi, dùng cả tay lẫn chân cố gắng bò ra khỏi người hắn, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một bàn tay to duỗi ra bắt lại mắt cá chân và kéo ngược về.

Diệp Dục Sâm ôm cô vào lồng ngực, hai tay thon dài gắt gao ôm lấy eo cô, ôm trọn vào ngực mình: "Đừng lộn xộn, anh không chạm vào em nữa, chỉ ôm một lát, rồi sẽ ổn."

Hắn nói vô cùng ôn nhu, như một đứa trẻ đòi cô cho ăn kẹo.

Tô Vãn nhìn hắn thấy cũng đáng thương, trong lòng mềm nhũn đi, thỏa hiệp nằm ngoan ngoãn như một con mèo trong lòng hắn.

Khoảng ba mươi giây sau, cô cảm nhận được có vật gì đó cứng nóng đâm vào, thái dương giật mạnh một cái.

Cô có chút sợ, theo bản năng co người lại, cố gắng thoát ra nhưng cánh tay ai kia lại không chịu nới lỏng chút nào.

Cô không thể rút lui nên chỉ biết vươn tay ra chọc chọc hai cái vào ngực hắn: "Cái kia... cậu nhỏ của anh cộm lên trúng tôi rồi."

"Vì nó đói lâu quá, còn chưa kịp ăn no." Diệp đại thiếu thở dài, giọng nói bất lực, còn kèm theo một chút không hài lòng.

Tô Vãn →_→

"Tôi mặc kệ, tôi không làm được nữa, lần sau, lần sau đi."

"Em đừng nhúc nhích." Diệp đại thiếu ngăn cảng cô giãy giụa, lại gắt gao dán lên người cô: "Anh chỉ cọ cọ, lần này không vào."

Tô Vãn trợn trắng mắt.

Hình như cô nghe câu này nhiều lần rồi ấy nhở.

Dứt khoát một cái là một giờ sau.

___♡♡♡___

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui