Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

"Vừa nhìn là biết không được rồi."

Phó Đình Thâm không chút lưu tình chọc vào chỗ đau của hắn:

"Xin lỗi, tôi nói cậu chứ, chuyện này bao lâu rồi chứ? Sao ngay cả một cô nhóc cũng không làm gì được vậy?"

"Bớt ở đây nói chuyện như đúng rồi đi, cậu có bản lĩnh thì tự cậu đi mà làm."

Diệp Dục Sâm lạnh mặt liếc anh ta một cái.

Phó Đình Thâm lập tức có năng lượng, ngồi thẳng người dậy:

"Cậu nói thật à? Tôi theo đuổi, mà đuổi được thì là người của tôi, không được đổi ý đó nha."

"À..."

Diệp đại thiếu cười thành tiếng:

"Nếu cậu thành công, tôi sẽ khiến cậu không thể làm người nữa."

Phó Đình Thâm:

"..."

Vào buổi tối, Tô Vãn xin quay về.

"Tôi đã bỏ tiết học hai ngày qua rồi, lớp trưởng cũng gửi tin nhắn hỏi tôi đi đâu vậy, nếu không về thì có thể tôi lại bị nói là làm trái nội quy nhà trường nữa."

Cô yếu ớt than thở:

"Dù sao thì không thể lần nào cũng lấy hậu trường ra mà nói, sẽ bị người khác nói là ỷ thế hiếp người."

Diệp Dục Sâm nghiêm mặt trừng cô, vốn định nói không cần quan tâm người khác nói cái gì, nhưng mà nhớ đến bài post chửi cô ở trên mạng thì cuối cùng hắn cũng im miệng.

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quay trở về học chỉ là cái cớ, thật ra cô muốn đi tìm Diệp Vân Thâm, để cậu mở cái thiết bị định vị trên chân của cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Lần này anh không cần đi theo tôi, ở lại đây chăm Tiểu Bạch nhiều chút, đợi nó hết bệnh rồi anh lại trở về tìm tôi."

Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu.

Diệp Dục Sâm chỉ nhìn cô, ánh sáng trong mắt đầy xa xôi:

"Ngày mai hãng đi, hôm nay muộn rồi."

Tô Vãn gật đầu.

Đêm khuya.

Sau khi hai người rửa mặt, tắt đèn nghỉ ngơi.

Diệp Dục Sâm giơ tay, ôm lấy eo của cô:

"Lần sau khi trở về, tôi có một phần quà muốn tặng cho em."

Tô Vãn sửng sốt:

"Quà gì chứ?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

Diệp Dục Sâm cười:

"Chỉ cho phép gật đầu, không được từ chối."

Tô Vãn im lặng.

Không phải chỉ là một phần quà bình thường thôi sao, có cần phải làm thần thần bí bí như vậy không?

Còn không cho từ chối, người này còn có thể bá đạo hơn được nữa không?

"Không phải anh muốn tặng tôi nhẫn đó chứ?"

Cô thử đoán.

"Giữ bí mật."

Diệp đại thiếu ngạo kiều đủ kiểu.

"Xí."

Cô cười nhạt:

"Còn làm vẻ thần bí, làm như ai cũng thích vậy."

Hôm sau, khi Tô Vãn về đến Đế Đô, chuyện thứ nhất cô làm đó là đi tìm Diệp Vân Thâm.

Diệp Vân Thâm tìm một người nghiên cứu rất nhiều về công nghệ cao, mân mê một chút thì thành công tháo được sợi dây trang sức ra.

"Hành trình lúc sau, anh đã sắp xếp cho em ổn thỏa rồi, tạm thời em đi sang nước F ở lại một thời gian đi, chờ sắp xếp xong, anh lại nghĩ cách đưa ông ngoại của em sang..."

Diệp Vân Thâm nói thật nhiều với cô, lại nhận ra cô có hơi không yên lòng, không khỏi cau mày:

"Vãn Vãn, em thật sự quyết định phải đi sao?"

"Hả?"

Tô Vãn ngẩng đầu, có hơi kinh ngạc nhìn cậu.

Khoảng chừng hai giây sau, cuối cùng cô cũng hoàn hồn, nhận ra cậu đang nói cái gì, vội vàng gật đầu:

"Đi, đương nhiên phải đi rồi."

Diệp Vân Thâm nhẹ nhàng thở ra:

"Vậy là tốt rồi, em về thu dọn một chút, chúng ta nhanh chóng làm xong mọi chuyện, không thì đợi đến khi anh trai anh về thì không kịp rồi."

"Tôi biết rồi, tôi về thu dọn một chút, rất nhanh sẽ quay lại."

Cô đáp một tiếng, đứng dậy định đi thì Diệp Vân Thâm lại lên tiếng gọi cô lại:

"Nếu không thì em đưa thiết bị định vị trên tay cho anh đi, anh dùng nó để dụ anh trai anh đi, cũng có thể tranh thủ cho em thêm chút thời gian."

Cậu chỉ chỉ sợi lắc chân màu bạc trên tay cô, bảo cô đưa món đồ đó cho cậu.

____♡♡♡___

Editor: Crytal

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui