Tần Thư theo tầm mắt hắn nhìn qua đó, nhíu mày: "Có cần mang Tô tiểu thư sang đây không?"
"Không cần." Diệp Dục Sâm lạnh lùng đáp, cầm lấy di động trực tiếp gọi cho Tô Vãn.
Tiếng di động reo làm kinh động đến hai người đang ôm nhau kia, Tô Vãn mắt nhìn màng hình hiển thị sắc mặt lập tức lạnh đi.
Một lát sau, cô mới tiếp máy: "Alo?"
"Về nhà sớm một chút." Diệp Dục Sâm nói, "Nếu tôi về nhà không thấy cô tại đó, hậu quả cô sẽ biết."
Tô Vãn sắc mặt triệt để lạnh.
Cái này rõ ràng là uy hiếp mà.
Cô không biết hắn hiện tại ở chỗ nào rồi, làm sao biết có thể hay không về nhà trước hắn?
Nhưng không chờ cô nói gì, Diệp Dục Sâm đã treo máy.
"Người nào?" Cố Dĩ Trạch cau mày hỏi.
"Đàn ông." Tô Vãn tức giận.
Cô tưởng chính mình nói đến đây rồi có thể đi, nhưng một chút sau phía sau lưng bỗng truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Tuyết Tuyết, người kia không phải bạn trai cô sao? Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy?"
Tô Vãn quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Tuyết Tuyết cùng một cô gái trẻ tuổi mà cô không quen đang đứng ờ phía sau lưng cô cách đó không xa.
Dương Tuyết Tuyết mắt hồng hồng, cắn môi, vẻ mặt hờn dỗi trừng mắt hướng Cố Dĩ Trạch, phảng phất có thể khóc tới nơi.
"Đây không phải giống trong truyền thuyết là oan gia ngõ hẹp sao?" Tô Vãn lạnh nhạt khẽ giương chân mày, cười hỏi.
Cố Dĩ Trành nhìn cô ánh mắt mang theo tia cảnh cáo.
Tô Vãn vẫn cười, ý cười không đạt tới mắt.
Cô vẫn chưa quên, thời điểm này của kiếp trước, chính Dương Tuyết Tuyết cũng đã ép cô hướng tới cái hố chết chóc kia.
Vẫn nhớ rõ lúc trước người phụ nữa này tới tìm cô mong cô thành toàn cho Cố Dĩ Trạch, cô không đồng ý, Dương Tuyết Tuyết liền quỳ xuống, khóc lóc đủ thứ, kể lể nửa ngày trời, khiến cho mọi người coi Tô Vãn đang làm khó làm dễ cô ta.
Có một lần, Dương Tuyết Tuyết đã mang thai, vát cái bụng to đứng ở bậc thang rồi làm chính mình tự té xuống, xong việc lại nói cho Cố Dĩ Trạch nói là Tô Vãn đẩy xuống.
Đời trước, Tô Vãn thật sự là hận chết Dương Tuyết Tuyết.
Lúc đầu khi trọng sinh lại, cô cũng từng nghĩ tới muốn đối phó Tô Như Nguyệt thế nào cũng làm như vậy với cô ta, nhưng sau này lại ngẫm nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.
Cô đến Cố Dĩ Trạch cũng chẳng thèm muốn nghĩ đến, tự nhiên cũng không cần đi lãng phí tinh lực để ý đến đối tượng của hắn, coi như là cô rộng lượng thành toàn cho bọn họ vậy hơn nữa chúc bọn họ cẩu xứng với cẩu, trăm năm hạnh phúc.
"Được rồi, nếu nữ chính tới rồi, tôi không quấy rầy các người, các người nói chuyện đi, tôi đi trước."
Tô Vãn nhếch môi cười nhạt một cái, tính nâng bước đi lại bị người phụ nữ bên cạnh Dương Tuyết Tuyết kéo lại: "Cô đứng lại!"
Cô cũng ngừng lại, xoay người, mỉm cười: "Cô gái này, cô có việc gì?"
"Cô là người nào? Vì sao cùng bạn trai Tuyết Tuyết ở cùng nhau?" Người phụ nữ kia hỏi.
"Tôi là người như thế nào..." Tô Vãn lặp lại câu này, bỗng nhiên cười, "Chuyện này không bằng để Cố đại thiếu của chúng ta trả lời đi, tôi là gì của anh, Cố thiếu, anh nói nghe xem?"
"Cô câm mồm!"
Cô Dĩ Trạch quát lớn với cô, anh mắt lại dừng trên người Dương Tuyết Tuyết đang sắp khóc tới nơi kia, mày nhíu thành chữ xuyên.
"Tôi còn có việc, không đưa cô về được nên tự mình bắt xe về đi."
Giọng hắn cực kém âm thanh ép tới mức rất thấp, chỉ có một mình Tô Vãn có thể nghe thấy được.
Hiển nhiên là lời này chính là nói cho cô nghe.
"Nhưng tôi hiện bây giờ lại không nghĩ muốn đi nữa rồi."
Tô Vãn cười, nụ cười lộ rõ ràng là cố ý châm chọc, "Trò hay bày ra ở trước mắt, không xem thì thật sự tiếc lắm, cô nói đúng không, Dương Tiểu Tam Nhi?"
Cô cố tình nhấn mạnh bốn từ cuối, phảng phất trong lời nói muốn ám chỉ tới cái gì đó.
Dương Tuyết Tuyết sắc mặt lập tức trắng bệch.
- -------o0o------
Editor: Alissa.
Cập nhật 31/10/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.