Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

"Cuộc đối thoại vừa rồi anh cũng nghe thấy hết rồi đó, tôi với Cố Dĩ Trạch đã trở mặt, bây giờ bọn họ muốn hạ bệ công ty nhà tôi, chỉ có anh mới giúp được tôi lúc này thôi."

Tô Vãn mở một chai rượu vang đỏ, rót cho hắn và mình một ly, "Diệp tổng, anh không phải loại người thấy chết mà không cứu đâu nhỉ?"

"Không phải vừa rồi có người còn nói mặc kệ sao?"

Diệp Dục Sâm nhận lấy ly rượu cô đưa tới, nhìn thứ chất lỏng đỏ tươi đang lắc lư trong ly, "Cứ cho là Tô gia thật sự phá sản, người đàn ông của em cũng nuôi nổi em mà, chẳng phải lời này chính miệng em vừa nói sao?"

"Nhưng vấn đề là, tôi căn bản chưa có bạn trai." Cô nhún vai, mặt mũi đầy sự vô tội, "Mà anh cũng từng nói sẽ vĩnh viễn cũng không để tôi làm bạn gái anh còn gì, mới trôi qua có hai ngày lẽ nào anh quên rồi?"

Diệp Dục Sâm: "..."

"Cho nên, việc để đàn ông bao nuôi mình không có khả năng xảy ra, tôi lại không nghĩ đi tìm một thằng đàn ông nào khác, chỉ có thể cố gắng dùng sức lực của chính mình mà đoạt lại mọi thứ thôi." Tô Vãn tiến lên trước cụng ly cùng hắn một cái, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, "Tô Kiến Nam kia tôi mặc kệ ông ta nhưng công ty này là tâm quyết của ông ngoại, tôi nhất định phải lấy về."

"Giúp em lấy về cũng không phải là không thể được, nhưng xưa nay tôi làm ăn chưa từng lỗ vốn, em chuẩn bị cầm thứ gì đến đổi?"

Hắn nhếch môi cười một tiếng, giống như trong một bộ phim ngôn tình khi mà nam chính ngồi xuống chiếc giường, khẽ nhấc chân lên, cổ áo tùy ý mở rộng để lộ xương quai xanh gầy cùng bờ ngực rắn rỏi, bộ dáng đó thật muốn làm người ta phạm tội.

Tô Vãn nhìn hắn, lông mày dần dần nhíu chặt.

Tên này đưa ra ý muốn cùng với cô làm một cuộc trao đổi, nhưng nhìn bộ dạng hắn cũng không thiếu thứ gì, trước mắt thứ cô có thể cho hắn, cũng chính là bản thân của mình thôi.

Mặc dù không thích phương thức giao dịch này, nhưng cô là người của tầng lớp thấp hơn, căn bản không có cơ hội phản kháng, thay vì lãng phí thời gian nghĩ mấy cái kia, chi bằng thừa cơ lấy lòng kẻ mạnh, tranh thủ tối đa lợi ích.

Cô than nhẹ một tiếng, giật dây lưng phía sau váy ngủ, sau đó liền bò lên giường nằm chờ sẵn, giống như phi tần đang chờ Hoàng đế sủng hạnh.

"Kỳ thật... tôi chỉ muốn đi tắm."

Diệp Dục Sâm quay đầu lại nhìn cô, bên trong đôi mắt đen tràn đầy vẻ hài hước, "Vốn dĩ muốn nói em lấy giúp tôi bộ đồ ngủ tôi liền giúp em cứu công ty, không nghĩ tới nha đầu em lại chủ động thế, trong đầu em suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"

Em gái nhà anh!

Trán của Tô Vãn hung hăn mà giật giật mấy phát, có một loại xúc động muốn ném gối vào mặt hắn, nhưng cô nhanh chóng lý trí mà đè xuống hơn nữa nỗ lực gắng gượng nở một nụ cười: "Được rồi, đại thiếu gia, tôi đi lấy đồ ngủ và pha nước tắm cho ngài."

Diệp Dục Sâm không nói gì nhưng khi cô chuẩn bị xuống giường hắn nhanh tay đẩy váy ngủ cô lên, tay dùng sức bắt lấy mắt cá chân của cô kéo trở lại. Tô Vãn thấy trời đất như quay cuồng rồi ngã trở lại chiếc giường mềm mại kia, đau nhưng mà lại không đau, cô muốn đứng dậy nhưng bị hắn từ phía sau ngăn cản,

"Anh, con mẹ nó, nói không có ý này còn gì?"

Cô tức giận mắng tục một cái, cái người kia còn làm ra vẻ tán thành mà gật gật đầu, "Đúng là ban đầu không có."

"Bây giờ thì sao?"

"Em đốt lửa thì em phải dập xong mới được đi."

Tô Vãn rất là muốn mắng chết hắn mà, thật sự nhịn không được nữa. Nhưng Diệp Dục Sâm cao tay, bịt kín môi và hôn cô tới nổi mềm nhũn ra, làm đầu lâng lâng muốn động tình.

Hắn cuốn váy ngủ của cô lên cao, Tô Vãn thấy trên người chợt lạnh, theo bản năng muốn trốn chạy. Nhưng khi nghĩ đến mục đích của bản thân đành nhịn xuống cứng đơ người.

Cô lặng lẽ nhắm lại đôi mắt, tựa như con cá nằm trên thớt, hoàn toàn từ bỏ phản kháng mà thay vào đó là đợi chờ con dao mổ rơi xuống mình.

- ----------------oOo-----------------Editor:Kimnana & Alissa.

Beta: Alissa.

Cập nhật 20/1/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui