Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Động tác của Diệp Dục Sâm dừng lại, cô đợi một lúc lâu và dường như hắn cũng không có hành động nào tiếp theo.

Tô Vãn mở mắt ra và thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen nhánh thâm thúy với tia lạnh lập loè, dường như trong đó chứa đựng sự không vui.

"Em có biết hiện tại trông em như thế nào không?" Diệp Dục Sâm hỏi.

"Hả?"

"Giống như một tử tù đang chờ cái chết trên pháp trường."

"..."

Hắn nhìn xuống cô, đôi mắt lờ lờ tối đen khó lường: "Em như thế này là bài xích cùng tôi chung đụng sao?"

Tô Vãn quay đầu đi và từ chối trả lời câu hỏi ấy.

Cô có chỗ nào bài xích đâu chỉ đơn giản là trong tiềm thức sinh ra kinh tởm mà thôi.

Đôi mắt của Diệp Dục Sâm ngày càng tối hơn.

Sau khoảng nữa phút hoặc có thể là lâu hơn, hắn mới cúi đầu thở dài ở trên vai cô mà cắn một cái, thì thầm: "Sẽ có một ngày, tôi sẽ làm em cam tâm tình nguyện."

Tô Vãn cảnh giác nhìn hắn đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm, một khắc đó cô dường như chưa thể nào hồi phục lại tinh thần.

Điều này có nghĩa là gì... Đêm nay, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?

Cô đánh hơi thở phào một cái thật dài, tay với lấy cái chăn bên cạnh che người lại, muốn đi ngủ trước rồi tính sau, không thì tên kia quay lại thay đổi ý định thì không hay.

Mới nhắm mắt lại di động trên đầu giường đã réo lên, cô thuận tay tiếp máy, đầu bên kia truyền tới tiếng Tô Như Nguyệt đang vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

"Chị ơi, chị có thích lễ vật hôm nay em tặng không?"

"Tôi còn tưởng ai nhàm chán đến vậy đi chụp loại ảnh này cho Cố Dĩ Trạch xem."

Tô Vãn ngồi dậy, cong môi cười khẩy, "Tôi còn muốn cảm ơn cô đây, từ lâu tôi đã muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, đang lo lắng không biết nên mở lời thế nào với anh ta, không nghĩ tới cô hiểu rõ tâm nguyện của tôi đến thế cơ, thật sự là vô cùng cảm kích mà."

"Tô Vãn, đừng có mà giả vờ, làm sao tên đàn ông đi xe BMW kia sánh ngang được với Dĩ Trạch, mất đi sự ủng hộ của Cố gia, bố chắc chắn ghét cô đến chết."

Giọng nói của Tô Như Nguyệt đầy sự oán giận và cay độc, "Ngày đó khi cô buộc tôi rời khỏi Tô gia chắc cũng không nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay phải không? Tôi sớm đã nói qua, không ai có thể có được những thứ mà tôi không thể có được."

"Chúc mừng cô vậy, cuối cùng cũng thành công được một lần."

Tô Vãn không nóng không lạnh cười lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ sự châm biếm của cô ta, "Nếu không còn chuyện gì để nói, tôi cúp máy trước vậy, à, mà về sau chuyện của Cố Dĩ Trạch không cần phiền cô gọi điện nói cho tôi biết, tôi giờ có bạn trai rồi, hắn nghe được sẽ ghen đó."

"Cô..."

Không đợi Tô Như Nguyệt nói tròn hết câu, đầu dây bên này đã ngắt kết nối.

Một đêm an ổn cứ thế trôi qua.

Cô không có bất cứ lịch trình nào trong hai ngày tới nên quyết định ở nhà ngủ, ngoài việc đi một chút ra hoa viên hóng gió thời gian còn lại đơn giản là ăn rồi ngủ.

"Heo."

Diệp Dục Sâm từ công ty trở về thấy cảnh cô ôm sofa xem Ti vi, thường xuyên khinh bỉ cô một tiếng.

"Sao nào, anh ghét bỏ tôi à?" Tô Vãn nhướn nhướn mí mắt, lười biếng nhìn hắn một cách uể oải, "Nếu đã ghét bỏ tôi thì cho tôi đi đi, tôi cũng không có cầu anh giữ tôi lại cơ mà."

Diệp đại thiếu: "..."

Trong khi bên này hai người đang có cuộc sống gia đình tạm xem như tốt đẹp thì hiện tại bên ngoài đã loạn cả lên, Tô Kiến Nam cùng vài vị Cố gia nháo nhác tìm cô khắp mọi nơi và muốn cô cho họ một lời giải thích hợp lý.

Đặc biệt là Tô Kiến Nam, từ chỗ Tô Như Nguyệt nghe ngóng ra việc cô đang giao du với một thằng đàn ông, ông giận tím cả mặt gọi điện thoại muốn Tô Vãn cùng thằng kia cắt đứt quan hệ, nhanh chóng trở lại đính hôn với Cố Dĩ Trạch, may ra còn giữ được mối quan hệ với Cố gia.

"Bố, cho bố một lời khuyên, tốt nhất đừng chạm tới người đàn ông của con, hậu quả bố không gánh nổi đâu."

- ---oOo----

Editor: Alissa.

Cập nhật 20/1/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui