Tô Vãn không cần phải ra ngoài diễn nên ở lại trong phòng trang điểm đọc kịch bản.
Kết quả sau buổi quay lại xảy ra chuyện, góc bên kia của phòng trang điểm bỗng vang lên tiếng hét của Dương Tuyết Tuyết: "Dây chuyện của tôi mất rồi, vừa nãy lúc đi ra ngoài rõ ràng tôi đã đặt nó ở trong ngăn kéo này."
"Nhanh lên, tìm kĩ lại xem, coi nó có rớt chỗ nào hay không." Có người lên tiếng.
"Tôi thấy không giống bị rơi, vật quan trọng vậy Tuyết Tuyết chắc chắn không vứt loạn, tám chín phần là có người nổi lên máu tham nên trộm đi rồi?"
Một nữ diễn viên đi theo bên cạnh Dương Tuyết Tuyết lạnh lùng nhìn sang hướng Tô Vãn, mỉa mai, "Vừa rồi chúng ta đều ra ngoài quay, chỉ còn lại cô ta trong phòng..."
Lời này nói ra tất cả mọi người như hiểu cái gì đó liền ồ lên.
Đến tên ngốc cũng nghe ra được, người phụ nữ này rõ ràng ám chỉ Tô Vãn là thủ phạm.
Tô Vãn đang dọn đồ đạc chuẩn bị đi về nghe được mấy lời này, cô quay lại, ưỡn ngực nhìn đám phụ nữ: "Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, không cần ở phía sau lưng người ta giễu cợt."
"Lúc nãy tôi từ toilet đi ra thấy cô ở chỗ Dương Tuyết Tuyết lén lút không biết giở trò quỷ gì, giờ nghĩ lại cô rõ ràng tận dụng thời cơ khi đó để trộm đồ của Tuyết Tuyết mà."
Đối phương chỉ vào cô, kiêu căng và ngạo mạn nói, "Nếu nói cô không có tội, vậy hãy để mọi người soát một chút, sự thật sẽ sớm được sáng tỏ thôi."
"Cô nghĩ mình là ai? Cánh sát sao? Tại sao tôi phải để cô soát?"
"Sao nào, cô đây là có tật giật mình à?" Bên kia sấn tới.
Dương Tuyết Tuyết duỗi tay kéo cô gái muốn gây sự lại: "Như Như, cô đừng nói nữa, tôi tin rằng cô Tô đây sẽ không không làm điều đó đâu."
"Tuyết Tuyết, cô quá lương thiện rồi, mới có thể để loại phụ nữ xấu xa này trèo lên đầu lên cổ bắt nạt."
Bên trong phòng trang điểm là một mớ hộn độn, ồn ào tranh luận không ngớt, có người đi gọi đạo diễn tới, còn có người muốn trực tiếp báo cảnh sát để cảnh sát xử lý.
Đạo diễn không hy vọng cảnh sát động vào vụ này, vì ở đây có không ít diễn viên có tên tuổi, vạn nhất làm lớn chuyện lại thu hút đến truyền thông thì ảnh hưởng không tốt.
Hầu hết những người khác cũng đồng ý với ý kiến này, một điều nhịn chín điều lành vì lẽ đó tất cả mọi người đều đồng ý soát người.
Ngoài mặt nói muốn soát người nhưng thực tế họ dồn sự chú ý lên trên người Tô Vãn.
Tô Vãn mà không đồng ý, thì nó tương đương với việc đối đầu với bọn họ và thậm chí còn cho rằng có tật giật mình.
Cô đứng đó lạnh lùng và im lặng.
Không bao lâu sau, người công tác của đoàn làm phim đã tìm được sợi dây chuyền từ trong túi quần áo của cô.
"Đúng rồi, đây là đồ của tôi vừa mất."
Dương Tuyết Tuyết nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay và đưa ra kết luận.
Lời nói vừa dứt thì hai cái đuôi bên cô ta đã chỉ vào Tô Vãn lên án: "Được lắm, cô quả nhiên là một tên trộm"
"Không thể cứ như vậy mà tha cho cô ta được đạo diễn à, dẫn cô ta tới đồn cảnh sát cho cảnh sát giải quyết đi."
"Được rồi, im lặng hết cho tôi." Đạo diễn tức giận mắng, trừng mắt hướng đám người nháo loạn kia, "Nếu đồ cũng đã tìm được về thì dừng tại đây, chuyện này không phải việc vinh quang gì, không cần làm lớn chuyện đến ai cũng biết."
"Đạo diễn Trương nói đúng, Tô Vãn cũng nhất thời hồ đồ, thôi bỏ qua đi, đừng báo với cảnh sát." Dương Tuyết Tuyết ngay lập tức giả làm người tốt.
"Nhưng đạo diễn Trương à, chuyện này cũng không thể cho qua dễ dàng được, phải không?"
Nam diễn viên chính chêm vào phản đối, "Để một người tay chân không sạch sẽ ở lại đoàn phim, tôi chỉ sợ mọi người không an tâm được."
- ----------oOo---------
Editor: Alissa.
Cập nhật 26/1/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.