Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Tô Vãn xem biểu cảm của cô ta, biết rõ trong lòng nó đang đau khổ cái gì nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Sao rồi, không mua nổi sao?"

"Chị..." Khuôn mặt của Tô Như nguyệt cứng đờ ra đến nổi những đường gân xanh trên mặt cứ giật giật liên hồi.

"Thật là... Nghèo thì cứ việc nói thẳng, tốt hay xấu gì cũng từng là chị em, nếu mua không nổi tôi cũng không tính ép cô." Tô Vãn vẫn cứ chế giễu.

Tô Như Nguyệt: "..."

Cô ta đang rất muốn mắng cô không biết xấu hổ đến chết luôn, nhưng kiên kỵ Trương Phong đang ở đây, thoáng nhìn qua lại thấy cô nhân viên bán hàng dùng ánh mắt hoài nghi và khinh bỉ nhìn mình thì chỉ biết im lặng nuốt vào lòng những lời định nói ra.

Cô nhân viên bán hàng lúc này mới không kiên nhẫn lên tiếng: "Xin hỏi các vị ở đây, ai sẽ mua nó đây?"

"Thôi bỏ đi, nhìn bộ dạng của người nào đó tất nhiên không có khả năng mua nổi rồi." Tô Vãn khịt mũi, "Vẫn là nên nhìn vào món quà tôi sắp chuẩn bị cho em rể đây sẽ làm mọi người kinh ngạc."

"Đợi đã."

Tô Như Nguyệt nhanh miệng gọi cô, cố gắng giả vờ hào phóng: "Nếu chị đã thích như vậy rồi em cũng không thể nói không, lấy nó đi, gói lại giúp tôi."

Tô Vãn chỉ mỉm cười: "Vậy cảm ơn cô rất nhiều."

"Không có gì." Tô Như Nguyệt vắt được ba từ mà đã nghiến răng gần như sắp gãy hết.

Trương Phong ở bên cạnh nhìn chị em bọn họ đấu khẩu mà mày đã nhíu chặt lại.

Anh ta mơ hồ cảm thấy điều hai người đang nói đến hẳn là có liên quan đến mình.

Tuy nhiên với tình huống hiện tại, anh ta lại không tiện hỏi sâu thêm lại còn trả tiền thay cho Tô Như Nguyệt cái món quà kia.

Anh liếc nhìn Tô Vãn, chủ động lấy hoá đơn và đi theo cô nhân viên bán hàng để thanh toán.

Thừa dịp anh ta không có ở đây, Tô Như Nguyệt đưa chiếc đồng hồ cho Tô Vãn rồi cùng cô nói trắng ra: "Chị, thế này đủ rồi chứ? Đưa đồ cho tôi."

Tô Vãn lấy đồ, cười cười: "Muốn trao đổi đoạn Video đó với chiếc đồng hồ này, Tô Như Nguyệt, cô nghĩ tôi ngu sao?"

"Cô."

Tô Như Nguyệt xanh mặt, khi cô ta sắp phát điên không nhẫn nhịn được nữa, lúc này Tô Vãn kịp thời trấn an: "Đừng lo lắng, tôi là người rất lương thiện, sẽ không làm khó cho cô."

"Cô muốn bao nhiêu?" Tô Như Nguyệt thực sự không nhịn được, nói thẳng.

"Nói, nếu được tôi đáp ứng."

Tô Vãn tỏ ra vô tội nhún vai, "Thế này đi, cô quay về gửi 200 vạn vào tài khoản của tôi, tiền đến tay tự nhiên đồ sẽ lập tức về tay cô, hơn nữa đảm bảo không có bất kì lưu trữ khác và sau này tôi cũng tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này."

"Tôi dựa vào đâu mà tin cô?"

"Cô có thể không tin, nhưng mà tôi không nhận được tiền nhất thời cao hứng đem đồ này cho em rể xem. Nếu cô không biết đủ thì cô cũng nên biết rằng tôi nói được sẽ làm được."

Tô Như Nguyệt cắn chặt răng.

Trương Phong đã thanh toán xong và trở lại, hai người họ thức thời khép miệng, nửa lời cũng không nói.

"Hai người có muốn ra ngoài ngồi một chút không, lần đầu gặp em rể tương lai của mình, dù sau cũng là chị người ta cũng nên quan tâm nhiều." Tô Vãn thu lễ vật xong tâm trạng liền không tồi, chủ động đề nghị, "Vừa lúc có tiệm cafe bên cạnh, tôi mời."

"Không cần, tôi và A Phong còn có chút chuyện, không quấy rầy chị nữa."

Tô Như Nguyệt bị hút hết máu lại lo lắng cô lắm miệng nói bậy bạ, có chỗ nào dám ở lại?

Tìm một cái cớ tùy tiện để chạy.

Tô Vãn cười cười, cầm lấy đồng hồ xoay người rời khỏi.

____________oOo____________

Editor: Alissa.

Cập nhật 6/2/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui