Bối Lạc Lạc vẻ mặt hốt hoảng, vội hỏi dồn dập: “Cái gì gọi là không khả quan lắm? Rốt cuộc là làm sao? Cô ấy sao rồi?”
Lữ Hành Song thở dài, bắt đầu tường thuật lại đầu đuôi sự việc cho cô nghe.
Chuyện là gần đây anh ta nghe một người bạn nói rằng nhìn thấy Khắc Yên Mỹ ở trong khu nhà gần đó.
Lữ Hành Song biết Bối Lạc Lạc quan tâm đến Yên Mỹ mới đi nghe ngóng một chút về cuộc sống để xem thế nào.
Nào ngờ, cái mà anh ta nghe được thật sự là tin sốc.
Khắc Yên Mỹ sau khi rời khỏi Bối Lạc Lạc, đến ở cùng Tạ Tiểu Ân mỗi ngày đều là những chuỗi ngày đen tối.
Tạ Tiểu Ân vốn dĩ chẳng yêu thương gì Khắc Yên Mỹ, cơ bản là không để ý đến cô ấy.
Khắc Yên Mỹ mỗi ngày nấu cơm, dọn nhà, kiếm tiền, cái gì cũng phải làm chỉ để nuôi cuộc sống của hai chị em Tạ Tiểu Ân.
Mà tên Tạ Tiểu Ân này quả thật không có chút tình người, không hề yêu thương đã đành, lúc nổi giận hay không vừa ý chuyện gì lại giở thói đánh người.
Khắc Yên Mỹ yêu hắn ta, vốn sẽ không đánh lại, cứ thế ở yên chịu trận.
Ngày qua ngày, Khắc Yên Mỹ hiện tại chính là bị hai chị em Tạ Tiểu Ân đó rút kiệt, thân thể thương tích đầy rẫy.
Bối Lạc Lạc nghe xong, tái cả mặt mày, trong lòng giận đến run.
Cô cứ nghĩ để Yên Mỹ rời đi chính là cho cô ấy tìm hạnh phúc cho bản thân, có nào ngờ đâu cô ấy lại đi vào một cái mồ chôn như thế.
“Vậy cô ấy, hiện tại thế nào?”
Lữ Hành Song thở dài đáp: “Hiện tại Yên Mỹ thương tích đầy mình còn phải gồng gánh quá nhiều, anh chỉ e cô ấy không chống đỡ được lâu.
Cứ thế này, có thể sẽ ép cô ấy đến đường cùng mất.”
Yên Mỹ yêu Tạ Tiểu Ân sâu đậm, cô ấy sẽ không rời khỏi hắn.
Nhưng cứ thế này, có khi thật sự bị ép đến sức cùng lực kiệt.
Mỗi người đều có giới hạn, chỉ sợ Yên Mỹ khi đến đường cùng vẫn chấp nhận để bản thân bị tổn thương mà nhất quyết không rời khỏi.
Bối Lạc Lạc hiểu Yên Mỹ, cô ấy chính là cố chấp, ai khuyên cũng không được.
Nhưng Bối Lạc Lạc không cam tâm, không muốn trơ mắt nhìn Yên Mỹ bị ép đến kiệt quệ trong khi bản thân đã biết rõ sự việc.
Thà rằng chưa biết, nếu đã biết thì không thể để mặc như không nghe thấy gì được.
“Cô ấy hiện giờ ở đâu?”
Lữ Hành Song ngập ngừng, nghe ra vẻ khẩn trương của cô mới quyết định nói: “Yên Mỹ hiện tại ở khu chung cư Hoa Lạc, số 167.”
“Được.”
“Này, em định đến đó à?”
Bối Lạc Lạc hạ mắt, âm giọng trầm lại: “Hành Song, Yên Mỹ là một người rất quan trọng với em.
Em không muốn, lại bất lực chỉ đứng nhìn ai phải rời đi nữa.”
Nói xong liền ngắt máy.
Lữ Hành Song nghe được trong lời nói của cô những mất mát và thật tâm.
Sau tất cả, Bối Lạc Lạc có cố gắng giả vờ lạnh lùng đến đâu thì trái tim vẫn rất ấm áp.
Lúc lần đầu gặp gỡ, Lữ Hành Song cứ ngỡ Bối Lạc Lạc là một sát thủ vô tình vô tâm.
Một cô gái như Bối Lạc Lạc, rốt cuộc vì sao lại trở thành sát thủ.
Vẻ ngoài đẹp đẽ như đoá hoa nhưng mang theo nỗi ám ảnh cho người khác, chính là một vẻ đẹp chết người.
Nhưng sau này, Lữ Hành Song mới nhận ra, Bối Lạc Lạc còn một mặt thâm tình mà không phải ai cũng biết.
Lữ Hành Song sau khi kết thúc cuộc gọi với cô cũng vội vàng lấy áo khoác và chìa khoá xe đi ra ngoài, nhanh chóng đến khu chung cư Hoa Lạc.
Anh ta biết tính cách của Bối Lạc Lạc, một khi động đến người cô quan tâm thì cô sẽ không kiềm chế được.
Mà thời điểm này, Bối Lạc Lạc chỉ vừa mới nhận lại gia đình, anh ta sợ vụ việc làm lớn sẽ gây ảnh hưởng tới cô.
Địa vị Bối Lạc Lạc trong Ngọc Gia còn chưa ổn định, sợ rằng sẽ bị người khác lấy làm cái cớ để lật đổ cô.
Lữ Hành Song phóng xe trên đường cao tốc, cùng lúc Bối Lạc Lạc đã đến khu chung cư Hoa Lạc.
Bối Lạc Lạc theo địa chỉ Lữ Hành Song nói, đi đến số 167.
Lúc đứng trong thang máy, ngập ngừng hồi lâu không biết bản thân làm thế này có đúng hay không.
Đã nói sẽ để cô ấy đi, không can dự vào cuộc sống của cô ấy nữa, vậy mà vẫn đến tận đây rồi.
Khắc Yên Mỹ có thế nào, lòng tự trọng vẫn có.
Nếu cô ấy biết cô nhìn thấy cô ấy thành ra thế này sau khi rời đi thì có khi sẽ càng trốn tránh hơn.
Đến trước cửa nhà, Bối Lạc Lạc vẫn không dám gõ cửa, cuối cùng chỉ đành quay gót rời đi.
Cô không có can đảm, cũng biết Yên Mỹ không dám đối diện.
Như vậy, dù có gặp cũng đã sao? Chỉ khiến cả hai càng thêm bối rối.
Bối Lạc Lạc thất thiểu rời đi, xuống đến sảnh chung cư thì gặp Lữ Hành Song đang vội vã chạy vào.
Lữ Hành Song nhìn thấy cô liền chạy đến, hỏi: “Sao rồi? Đã gặp chưa? Thế nào rồi, sao vẻ mặt lại thế này?”
Bối Lạc Lạc lắc đầu, thở dài, cùng anh đi ra ngoài..