Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Mỹ Tiểu Yên lật tìm xung quanh, tìm được một thanh sắt có thể dùng tạm để làm vũ khí.

Cô ấy cầm chắc thanh sắt, con dao nhíp thì giấu vào trong tay áo.

Mỹ Tiểu Yên đi đến gần cánh cửa, một phát đạp tung nó.

Động tĩnh lớn, mấy người bên ngoài cũng bị giật mình cho tỉnh giấc.

Bọn chúng thấy Mỹ Tiểu Yên thoát ra được thì lao đến muốn bắt lại.

Không nghĩ tới lại bị Mỹ Tiểu Yên đạp cho một cú ngã lộn ra sau.

Mỹ Tiểu Yên tóm lấy một tên, vật ngã xuống đất.

Những tên còn lại nhận ra cô biết chút võ phòng thân liền có chút kiêng dè.

Bọn chúng cầm lấy gậy gỗ muốn xông tới đánh cô.

Mỹ Tiểu Yên nắm chặt thanh sắt, lần lượt đánh gục bọn chúng.

Nhưng bọn chúng dù sao cũng là những tên đàn ông rắn rỏi, cô ấy lại chỉ là một cô gái, thuốc mê vẫn còn, vận động mạnh khiến đầu óc của Mỹ Tiểu Yên trở nên quay cuồng.

Một tên trong số chúng nhân lúc Mỹ Tiểu Yên đang lảo đảo vì thuốc mê, lẻn ra sau lưng muốn đánh lén.


Đến khi Mỹ Tiểu Yên phản ứng lại kịp, thân thể cũng nặng trịch không thể nhúc nhích.

Mỹ Tiểu Yên thật sự tưởng bản thân sẽ gục sau đòn này.

Cô ấy nhắm nghiền mắt, đã chuẩn bị sẵn tâm lý lần nữa bị giáng đòn.

Nhưng sao lại không đau? Mỹ Tiểu Yên hé mắt nhìn, Tác Thổ Lai đã ở phía sau ôm lấy cô ấy, dùng thân mình của mình chắn cho Mỹ Tiểu Yên một đòn chí mạng.

Ban nãy lúc vừa tìm ra địa điểm của Mỹ Tiểu Yên, Tác Thổ Lai đã lập tức phóng xe nhanh nhất có thể đến ngay.

Lúc đến nơi, nhìn thấy Mỹ Tiểu Yên bị vây đánh, tên kia lại chuẩn bị đánh lén mà trạng thái của Mỹ Tiểu Yên hình như không ổn lắm.

Tác Thổ Lai không thể suy nghĩ gì nhiều, cậu ta chỉ biết rằng nếu chậm một bước thì sẽ nguy hiểm tính mạng của Mỹ Tiểu Yên.

Tác Thổ Lai rõ ràng có thân thủ tốt, nhưng cậu ta vẫn lựa chọn bảo vệ cô trước.

Một đòn kia giáng xuống, lực thật sự rất mạnh.

Tác Thổ Lai đỡ một gậy, cảm thấy vai và lưng đều tê đến mức không còn cảm nhận được gì nữa.

Thật may, gậy này không đánh xuống Mỹ Tiểu Yên! Nếu thật sự là cô, có lẽ sẽ là đánh trúng ngay đầu, tính mạng cũng như chỉ mành treo chuông.

Lúc này, cảnh sát và người của Tác Thổ Lai cũng ập vào, chế ngự được bọn người kia rồi đưa đi.

Tác Thổ Lai choáng váng ngã khuỵu xuống đất.

Mỹ Tiểu Yên vội vàng đỡ lấy cậu ta.

Sau đó, Tác Thổ Lai ngất đi được đưa vào bệnh viện.

Mỹ Tiểu Yên cũng bị suy kiệt, vào viện truyền nước biển.

Cũng may, Tác Thổ Lai chỉ bị trật vai một chút và trầy da, dưỡng thương một thời gian sẽ ổn.

Sau khi Mỹ Tiểu Yên phối hợp cảnh sát lấy lời khai, nữ sinh kia cũng bị tóm.

Mỹ Tiểu Yên biết tin Tác Thổ Lai đã tỉnh, liền đến phòng bệnh của cậu ta.

Ngồi xuống bên cạnh giường, Mỹ Tiểu Yên rót cốc nước đưa cho Tác Thổ Lai.
“Cảm ơn đã cứu tôi.


Nhưng mà anh cũng không cần liều mạng như vậy, lỡ may anh có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao?”
Tác Thổ Lai cười, chật vật ngồi dậy.

Mỹ Tiểu Yên đỡ lấy Tác Thổ Lai, giúp cậu ta kê gối dựa cho thoải mái.

“Tôi làm sao có thể để em bị thương được chứ.

Em không biết là lúc tôi hay tin em mất tích, tôi như phát điên lên được.

Tôi lúc đó đã nghĩ, nếu như không tìm thấy em thì tôi phải làm sao.

Nhưng mà thật may, tôi tìm được em rồi.

Chi ít, em vẫn an toàn.”
Mỹ Tiểu Yên rưng rưng nước mắt.

Cô ấy luôn biết tình cảm Tác Thổ Lai dành cho mình.

Nhưng mà trước nay Tác Thổ Lai làm gì cũng không chịu nghiêm túc, cô ấy cứ tưởng cậu ta đang đùa giỡn với mình.

Nếu không phải lần này, cô ấy không thể nào biết được Tác Thổ Lai yêu mình đến vậy.

“Vả lại, chuyện như ngày hôm nay đều do tôi của lúc trước đã không xử lý triệt để nữ sinh kia mới khiến em gặp nguy hiểm.

Tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”
Mỹ Tiểu Yên lau nước mắt.
“Tác Thổ Lai, anh thật ngốc.

Tôi có trách anh đâu chứ, chuyện đó là ngoài ý muốn mà.”
Tác Thổ Lai bật cười, đưa tay lau nước mắt cho Mỹ Tiểu Yên.


Sau đó, Mỹ Tiểu Yên vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc cho Tác Thổ Lai.

Đều đặn sáng trưa chiều đều tự tay làm thức ăn, tận tình chăm sóc.

Tác Thổ Lai một thời gian sau khi làm thực hiện phục hồi vật lý, cũng có thể xuất viện rồi.

Chỉ là bác sĩ nói rằng vẫn phải cẩn thận không được vận động mạnh hay cầm đồ nặng.

Mỹ Tiểu Yên còn đặc biệt đến đón Tác Thổ Lai ra viện.

Sau vụ việc lần đó, mối quan hệ giữa Tác Thổ Lai và Mỹ Tiểu Yên trở nên gắn bó rất nhiều.

Tác Thổ Lai cũng không cần phải tìm cớ để bắt chuyện với Mỹ Tiểu Yên nữa mà có thể tự nhiên cùng cô ấy trò chuyện.

Đây cũng xem như là không uổng công vô ích.

Đúng là trong hoạ có phúc.

Không lâu sau đó, Tác Thổ Lai với sự chân thành của bản thân cậu ta, thực sự chinh phục được Mỹ Tiểu Yên.

Mỹ Tiểu Yên đồng ý ở bên Tác Thổ Lai, hai người từ lúc đó đến nay vẫn luôn rất hạnh phúc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận