Cả đêm qua Bối Lạc Lạc không về tổ chứ làm cho Khắc Yên Mỹ một mực lo lắng, gần như đêm qua không thể nào chộp mắt ngủ được, thành ra đến sáng hôm nay hai con mắt của cô nàng chuyển đen như gấu trúc.
Khắc Yên Mỹ chà tay đến nỗi nóng bừng, đi qua rồi đi lại, lâu lâu lại nhìn ra cửa xem Bối Lạc Lạc đã về chưa.
Cùng lúc đó bóng dáng của cô dần hiện rõ trong con ngươi có trồng mắt đen láy của Khắc Yên Mỹ, cô nàng vui đến quýnh quáng: "Cuối cùng chị cũng về rồi, cả đêm qua tại sao chị không về vậy? Có phải lại bị Từ Lục Ngạn bắt nữa không?"
Vừa mới về đã bị Khắc Yên Mỹ hỏi tới tấp đến nỗi không kịp trả lời.
Bối Lạc Lạc kéo ghế ngồi xuống, tiện tay rót ly nước uống cho thông cổ họng, chợt nhớ về chuyện tối qua bất giác hai má đỏ ửng lên.
Khắc Yên Mỹ quan sát rất kĩ biểu cảm trên gương mặt của cô, thấy phản ứng đỏ má đó liền nghĩ đến vấn đề kia hỏi: "Chị Lạc Lạc có phải đêm qua chị và Từ Lục Ngạn đã..."
Chưa kịp nói hết câu thì Bối Lạc Lạc đã nhảy vào miệng nói: "Không có em đừng nói lung tung."
Để không làm vấn lên sự hoài nghi của Khắc Yên Mỹ cô chỉ đành biện đại một cái cớ với cô ấy: "Em cũng biết đêm qua trời mưa lớn, vì vậy nên nhiệm vụ chị lần nữa bất thành, chuyện khủng khiếp hơn chính là trú mưa trong xe đó."
Khắc Yên Mỹ thấy biểu hiện diễn tả của cô chân thật đến từng giây, vì vậy liền tin ngay, trố mắt nhìn: "Chuyện gì khủng khiếp vậy chị? Có phải chị gặp biến thái đúng không?"
Nếu nói việc cô gặp biến thái cũng đúng, đối với cô không ai biến thái thằng Từ Lục Ngạn.
Một người đường đường là lão đại hắc bang có tiếng tăm lừng lẫy vậy mà dám có ý định nhìn trộm cô thay đồ.
Càng nghĩ càng không muốn tin.
Nhận ra ý chờ đợi trong câu chuyện cô vừa bịa của Khắc Yên Mỹ, lập tức nói tiếp: "Chuyện khủng khiếp mà chị nói là sấm chớp ấy, ha ha ha."
Khắc Yên Mỹ nghe xong vẫy tay làm ra vẻ thất vọng tràn trề: "Làm em cứ tưởng chuyện gì...chị nghỉ ngơi đi, em vào phòng nghiên cứu cách để lấy tài liệu giúp chị."
Bối Lạc Lạc bất lực khi nghe đến chuyện đó, nhưng nói gì thì nói cô vẫn cảm thấy may mắn khi có Yên Mỹ.
Từ khi cô bé làm việc cho cô dường như mọi thứ đều rất ổn thỏa, chí có chuyện liên quan đến Từ Lục Ngạn thì hoàn toàn ngược lại, chẳng những không thành công còn bị dính dáng tới anh ta nữa cơ chứ!
Bối Lạc Lạc vỗ vai Khắc Yên Mỹ: "Cố lên, chị lên phòng nghỉ ngơi một lát."
"Vâng."
Khắc Yên Mỹ nhìn theo dáng người mảnh mai của cô đi lên phòng đột nhiên chợt nhớ ra, đêm qua rõ ràng chị ấy mặc váy, sáng hôm sau từ váy biến thành quần! Kì lạ chẳng lẽ chị Lạc Lạc đang giấu mình chuyện gì ư?
Lập tức sau đó Khắc Yên Mỹ lắc đầu bác bỏ suy nghĩ của mình, nghĩ thoáng chút có lẽ đêm qua váy ướt cũng nên, không còn khúc mắc gì cô nàng nhanh chóng vào phòng.
Bối Lạc Lạc vừa vào phòng đã thả mình xuống chiếc giường lớn, bao quanh là một màu đen ảm đạm, hiu quạnh đến đơn độc.
Nhiều năm qua cô vẫn sống giống như con sói, làm trùm ở nơi đây nhưng mãi mãi không có được niềm vui cho riêng mình, vì chuyện trả thù mà cô ngày nào cô được ngủ ngon, nhắm mắt lại thì cảnh tưởng đẫm máu năm đó lại hằng hữu hiện lên, dường như trở thành ác mộng khi về đêm của cô.
Đó là lý do vì sao cô thích làm nhiệm vụ vào ban đêm đến như vậy, chí ít cô không cần ngủ, và sẽ không mơ thấy cảnh tưởng của kí ức năm xưa.
Mỗi lần nghĩ đến lại khiến trái tim cô nhoi nhói, bàn tay bất giác đặt lên ngực trái xoa xoa mấy cái, dẫu biết sẽ không giúp nó dịu cơn đau lúc này nhưng có thể giúp cô mau quên đi hơn.
Rồi dần dần cơn buồn ngủ ập đến, hai mắt cô sau đó rũ xuống nhắm tịt lại, có vẻ như cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Cùng thời điểm, tại một quán bar lớn do Bạch Nhĩ Khang làm chủ, hắn là bạn thân của Từ Lục Ngạn, và một người nữa chính là Tác Thổ Lai.
Bộ ba người đàn ông hoàng kim của thành phố, được nhiều cô gái chú ý đến, hơn thế nữa là việc muốn có được sự chú ý từ cả ba.
Thân ảnh cao lớn nghiêm nghị, phất phơ mà hào sảng của Từ Lục Ngạn xuất hiện, đi từ bên ngoài vào liền thu hút mọi ánh nhìn của mọi người trong đó hầu như là phụ nữ với ánh mắt si mê mùi mẩn dành cho anh.
Nhìn thấy Từ Lục Ngạn như nhìn thấy hào quang tỏa sáng từ anh, có điều Từ Lục Ngạn không hề quan tâm đến điều đó, anh vốn quen thuộc với những hành động này rồi, bất kỳ người phụ nữ nào khi thấy anh cũng tỏ ra yếu mềm muốn anh rủ lòng thương hại, nhưng chỉ duy nhất một mình cô thì khác, mạnh mẽ kiên cường trước mặt anh, cô không cần anh thương xót, vậy mà bản thân anh lại tự nguyện thương cô.
"Ây yo..."
Bất chợt một người phụ nữ ngã vào người anh, theo quán tính của đôi tay anh lập tức đỡ lấy, cái nhìn thét lạnh từ anh khiến ả ta sợ bấn loạn, có điều không thể hiện ra ngoài mặt, ả ta tỏ vẻ đau đớn: "Xin lỗi Từ lão đại tôi không cố ý ngã trúng anh đâu.
Do đôi guốc này làm tôi vấp chân nên..."
Từ Lục Ngạn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh của mình, một chút cảm thông cũng không có, anh cắt ngang lời của ả ta: "Thứ nhất cô nói cô không cố ý nhưng cô cố tình đúng không? Thứ hai cô nói do đôi guốc này làm cô ngã va vào tôi, vậy đơn giản thôi cứ trực tiếp cầm cả đôi vứt đi là được."
Dứt lời anh chán ghét buông cả hai tay mình ra, không còn điểm tựa tất nhiên người phụ nữ kia đã thành công mông tiếp đất, mấy giây sau vì đau đớn mà nhăn cả mặt: "Úi chao đau quá đi mất."_Vừa nói ả ta vừa xoa lấy xoa để bờ mông của mình, mặt khác chính là xấu hổ vì bị mọi người ở đó cười chế nhạo, ả ta tự trách bản thân tự làm tự chịu.
Từ Lục Ngạn bỏ mặc cô ta ngồi đó nhanh chóng đi vào căn phòng vip dành cho mình, từng bước chân của anh là một khí thế uy phong lẫm liệt tỏa ra, không tránh khỏi làm mọi người thét sợ..