Bối Duy nhanh mắt lập tức tìm thấy xe của Lữ Hành Song, vội túm lấy áo cô reo lên: “Mẹ, chú kìa!”
Bối Lạc Lạc nhìn thấy cũng liền nắm tay hai đứa đi về phía xe.
Lữ Hành Song từ trong xe bước ra, giúp cô xách hành lý để vào trong cốp xe.
Anh ta cúi người, bế bổng Bối Duy lên.
“Chào con, lâu rồi không gặp, có nhớ chú không?”
Mấy năm nay Lũ Hành Song thường xuyên lui tới, có mấy lần cô bận việc cũng gửi hai đứa trẻ ở nhà anh ta nhờ chăm sóc hộ.
Hai đứa bé đối với Lữ Hành Song đã không còn xa lạ gì nữa.
“Nhớ ạ! Chú ơi, con đói rồi, chúng ta đi ăn đi!”
Bối Lạc Lạc cười, cốc đầu thằng bé một cái: “Không phải lúc nãy trên máy bay con đã ăn rất nhiều sao? Bây giờ còn đói?”
Lữ Hành Song xoa đầu thằng bé: “Duy Duy với Thanh Thanh còn đang tuổi phát triển, ăn nhiều mới phát triển tốt được chứ.
Em ngồi máy bay mấy tiếng chắc cũng đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó nhé!”
“Anh chiều Duy Duy quá rồi đấy!”
Lữ Hành Song bật cười, mở cửa xe cho cô và Thanh Thanh.
Bối Duy từ nhỏ đến lớn rất bám người, thích nhất là Lữ Hành Song.
Bối Lạc Lạc từng nghĩ nếu như không phải biến cố nhiều năm trước, hai đứa cũng có một gia đình hoàn chỉnh.
Từ Lục Ngạn… chắc là cũng thích trẻ con nhỉ?
Những lúc nhìn thấy Bối Duy thân thiết với Lữ Hành Song như vậy, Bối Lạc Lạc cứ không nhịn được nhớ tới Từ Lục Ngạn.
Nhớ tới rồi lại thấy quá chua xót.
Nhiều năm như vậy, Bối Lạc Lạc tưởng bản thân đã quên đi mọi vấn vươn của năm đó.
Hoá ra, có những thứ không nhìn thấy, không biết từ lúc nào đã thấm sâu vào trong tim, mỗi lần chạm tới lại như quay về cảm xúc ban đầu.
Lúc nhận được tin Từ Lục Ngạn đính hôn với Bạch Như Tuyết, trái tim Bối Lạc Lạc vẫn còn đau nhói.
Nhưng mà vẫn phải giấu nhẹm lại trong tim, giờ đây thứ cô phải lo là một thứ khác.
Đến nhà hàng đặt trước, sau khi hai đứa trẻ ăn uống xong xuôi thì Bối Lạc Lạc để Lữ Hành Song đưa hai đứa về nhà trước, còn bản thân thì đi tìm Ngọc Phước Hải.
Nhiều năm như vậy, cũng không biết ông thế nào rồi.
Cô dựa trên tình hình Mỹ Tiểu Yên thám thính giúp, biết được nơi ở hiện tại của Ngọc Phước Hải.
Bối Lạc Lạc đi đến nhà cũ, xuống hầm xe để lấy chiếc xe của mình.
Cô phóng xe trên đường cao tốc, rất nhanh đã ra khỏi thành phố.
Dựa trên chỉ dẫn thì Ngọc Phước Hải hiện tại ở một vùng thôn quê lân cận.
Bối Lạc Lạc dừng xe trước một căn nhà gỗ, bước lên một bậc thang đến cửa chính.
Cánh cửa này đã khoá ngoài, vậy Ngọc Phước Hải có lẽ đã đi đâu đó.
Bối Lạc Lạc tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy một ông lão đi ngang qua liền vội chạy đến hỏi thăm: “Ông ơi, ông có biết ông lão sống ở căn nhà này đi đâu rồi không?”
Ông cụ lớn tuổi, mắt có vẻ hơi mờ nên nhích lại gần để nhìn rõ cô.
“Cô bé, cháu nói lão Hải hả? Cháu là gì của ông ấy?”
Bối Lạc Lạc rạng rỡ: “Ông biết ông ấy ạ? À đúng rồi, cháu còn chưa giới thiệu.
Cháu tên Bối Lạc Lạc, là cháu gái của ông Ngọc.
Hôm nay đến tìm ông ấy.”
Ông cụ suy nghĩ gì đó rồi gật gù.
“À, ra vậy.
Lão Hải chắc đang ở bờ sông câu cá ấy.
Bọn ta hay cùng nhau đi câu cá lắm, nếu cháu muốn thì có thể đi cùng ta đến đó.”
Vừa đi, Bối Lạc Lạc vừa hỏi về tình hình mấy năm nay của Ngọc Phước Hải, muốn biết ông ấy sống như thế nào.
Ông lão kia kể lại, nhiều năm trước Ngọc Phước Hải đến đây để dưỡng bệnh, không mang theo bất kì ai, chỉ có một bà giúp việc thường xuyên lui tới chăm sóc dọn dẹp nhà cửa.
Lúc đó người trong thôn còn nói ông ấy lớn tuổi như vậy mà không thấy có con cháu nào đến thăm.
Mới đầu, Ngọc Phước Hải trên mặt có nét u buồn.
Về sau khi đã quen với cuộc sống nơi đây, quen với mấy ông cụ, lấy câu cá làm thú vui thì mới có vẻ phấn chấn lên một chút.
Sau này về lâu về dài cũng quen, mọi người đều thường xuyên qua lại giúp đỡ.
Bối Lạc Lạc nghe xong cũng thấy có chút chạnh lòng.
Ngọc Phước Hải một đời vì con vì cháu mà dốc hết tâm sức.
Đến cuối đời quay về ở ẩn, lại chẳng có lấy một người con người cháu nào lui tới thăm hỏi chăm sóc.
Một đời người, nỗ lực nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tranh đấu gần cả đời, cuối cùng cũng chỉ là tay trắng.
Đi một đoạn đường dài, băng qua một khu ruộng đất lại đến một con đường mòn, đi qua một khu vườn nhỏ thì đến được bờ sông.
Đến bờ sông, Bối Lạc Lạc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Nước mắt lưng tròng, Bối Lạc Lạc chậm rãi tiến đến gần.
Cô khẽ cất tiếng, vừa e dè vừa muốn kiềm nén xúc động: “Ông ơi!”
Ngọc Phước Hải nghe thấy giọng nói quen thuộc, dù đã nhiều năm vẫn có thể nghe một lần liền nhận ra.
Ông quay đầu lại, vẻ mặt thảng thốt không thể tin được.
“Lạc… Lạc Nhi?”.