Bối Duy không ngờ Bạch Như Tuyết này lại ngu si đến mức đó, chỉ nói khích mấy câu đã không thể nhịn được mà ra tay.
Bối Duy rất thương Bối Thanh, nhìn thấy Bối Thanh bị đánh đến sắc mặt tái mét như sắp ngất đi thằng bé liền lao đến ôm lấy Bối Thanh vào lòng, khẽ vỗ về.
Bối Duy tức giận liếc mắt nhìn Bạch Như Tuyết, sát khí đằng đằng.
“Bà cô họ Bạch kia, không ai nói với bà rằng đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ à? Bà nghĩ mình là ai chứ? Cái danh vợ chưa cưới đó, chẳng hề có tác dụng gì hết.”
Bạch Như Tuyết giật mình.
Sát khí này, ngữ khí kiêu ngạo không sợ hãi này, dáng vẻ này, giống hệt một người.
Bạch Như Tuyết cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đầu vừa nhìn đã thấy Bối Duy quen mắt như vậy.
Cô ta chợt lạnh sống lưng.
Chuyện này sao có thể?
Bạch Như Tuyết lùi lại một bước, run rẩy.
Nhưng cô ta thân là một đại tiểu thư vốn được nuông chiều sao có thể chịu được những lời kia của Bối Duy.
Bạch Như Tuyết lại giơ cao tay định đánh Bối Duy: “Nhãi ranh, có im mồm đi không hả?”
Một bóng lưng cao lớn đột ngột xuất hiện sau lưng, bàn tay rắn chắc túm chặt lấy cổ tay Bạch Như Tuyết kéo ra sau.
Âm giọng trầm khàn mang theo ngữ khí lạnh lùng cất lên: “Bạch Như Tuyết, cô lại đang làm loạn cái gì đây nữa?”
Bạch Như Tuyết rợn sống lưng, quay đầu nhìn lại.
Từ Lục Ngạn ánh mắt mang theo chết chóc nhìn xuống Bạch Như Tuyết như muốn lấy mạng.
Anh không chút thương tiếc bóp chặt lấy cổ tay cô ta.
Bạch Như Tuyết đau đớn kêu lên: “Đau, Lục Ngạn anh mau buông tay.”
Từ Lục Ngạn liếc mắt nhìn qua hai đứa trẻ.
Nhìn thấy vết hằn trên má Bối Thanh và hiện trưỡng hỗn độn này cũng biết là Bạch Như Tuyết lại lên cơn điên.
Đột nhiên va phải ánh mắt của Bối Duy, thằng bé vẫn mang theo cái sát khí đó nhìn chằm chặp vào anh.
Đến Từ Lục Ngạn cũng phải giật mình.
Thằng bé này nhìn qua đã biết chưa tới mười tuổi, sao lại có uy áp lớn như vậy.
Hơn nữa khuôn mặt này nhìn sao cũng thấy rất quen mắt.
Từ Lục Ngạn có một cảm giác thân quen đặc biệt với Bối Duy và Bối Thanh, dẫu rằng anh chưa từng nhìn thấy hai đứa trước đây.
Từ Lục Ngạn hất tay, Bạch Như Tuyết ngã oạch ra sau.
“Tôi đã nói không được đến công ty làm loạn, cô xem lời của tôi như gió thoảng qua tai đấy à?”
Bạch Như Tuyết bị anh hất ngã giữa đám đông, vô cùng mất mặt.
Giận quá hoá thẹn, cô ta đứng bật dậy không chút e ngại mặt mũi mà hét lên: “Từ Lục Ngạn, em là vị hôn thê của anh đấy! Anh phải bênh vực em mới đúng chứ? Em là vợ chưa cưới của anh, đến công ty anh có sao chứ?”
Từ Lục Ngạn siết chặt nắm tay.
Nếu không phải ở chỗ đông người thì anh đã không cần nhân nhượng gì đấm cho Bạch Như Tuyết một cái cho hả giận.
Từ Lục Ngạn anh trước nay không đánh phụ nữ nhưng nếu người khác cứ cố chọc vào thì anh đương nhiên cũng không thể chỉ đứng yên chịu thiệc.
Từ Lục Ngạn liếc ánh nhìn chết chóc như cảnh báo Bạch Như Tuyết.
“Nếu cô không thể tự mình ngậm mồm lại thì tôi sẽ nhờ người khâu lại giúp cô.
Bạch Như Tuyết, cô tốt nhất đừng có thách thức giới hạn của tôi.”
Bạch Như Tuyết giật mình.
Cô ta cũng biết được Từ Lục Ngạn một khi bị chọc cho điên lên thì cái gì anh cũng làm ra được.
Bạch Như Tuyết vừa giận vừa mất mặt nhưng lại sợ anh nên không thể nói thêm câu gì, chỉ đành ngậm lại cục tức này hậm hực rời đi.
Từ Lục Ngạn không mấy quan tâm tới, bước tới trước Bối Duy và Bối Thanh.
Anh khuỵu gối xuống, đưa tay định chạm tới Bối Thanh để xem vết thương của con bé.
Bối Thanh bình thường rất sợ người lạ, cũng không thích ai đụng chạm vào mình nhưng thật kì lạ hôm nay lại để cho anh động vào.
“Có đau không? Chú đưa con đi xức thuốc nhé!”
Bối Thanh gật đầu, con bé hướng ánh mắt long lanh nhìn anh rồi đưa hai tay ra: “Chú bế con được không ạ?”
Từ Lục Ngạn mọi khi nhìn thấy trẻ con đã cách xa năm mét.
Không phải anh không thích trẻ con mà là vì không biết phải chăm chúng thế nào, sợ rằng bản thân sẽ không lượng được sức mà làm đau chúng.
Nhưng lần này đối với hai đứa trẻ này cảm giác rất thân quen, Từ Lục Ngạn cũng không ghét bỏ mà ôm lấy Bối Thanh.
Anh nhìn xuống Bối Duy, cười ôn nhu: “Con vào phòng chú ngồi đợi trước nhé.
Chú đưa cô bé này đi bôi thuốc, rất nhanh sẽ quay lại.”
Bối Duy nhìn Bối Thanh, cảm thấy Bối Thanh không có vấn đề gì đáng lo ngại mới gật đầu đồng ý.
“Vậy nhờ chú.”
Từ Lục Ngạn cười, bế Bối Thanh đi bôi thuốc.
Thư ký của anh đưa Bối Duy vào trong phòng làm việc chờ anh.
Từ Lục Ngạn bế Bối Thanh trong tay, cảm thấy cô bé này rất trầm lắng, cũng không nói tiếng nào.
Hình như những đứa trẻ khác đều rất hiếu động, đứa bé này lại ít nói như vậy.
Vẻ ngoài xinh đẹp sáng láng, da dẻ trắng mịn, đôi mắt long lanh, tóm lại là một cô bé xinh đẹp giống như một con thỏ thuỷ tinh.
Cũng không biết bố mẹ là ai, có được cô con gái xinh xắn đáng yêu thế này.
“Cô bé à, con tên là gì thế?”
Bối Thanh nắm chặt gấu bông trong tay, dụi đầu vào lồng ngực anh khẽ đáp: “Bối Thanh ạ.”
Con bé này quả nhiên rất kiệm lời, hình như còn có chút xấu hổ nữa.
Từ Lục Ngạn vì sự đáng yêu này không nhịn được vui vẻ.
Thầm nghĩ đến nếu bản thân cũng có một cô con gái giống thế này, có lẽ anh sẽ dùng hết yêu thương cho con bé, chỉ cần con bé nói một lời liền không ngại đi tìm tất cả thứ tốt nhất trên thế giới về..