Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Bạch Như Tuyết sợ run người, lùi một bước về phía sau.

Tức giận khiến cô ta quên mất Từ Lục Ngạn không chỉ đơn giản là chồng chưa cưới của mình mà còn là một ông trùm Hắc đạo lãnh khốc vô tình.

Nhưng Bạch Như Tuyết cũng không thể vì sợ hãi mà quên việc chính.

Cả gia tộc đều đang trông chờ một mình cô ta, lần này mà không thể thuyết phục được anh thì công sức, gia nghiệp Bạch gia bao năm sẽ tan thành mây khói.

“Lục Ngạn, anh nể mặt em có thể bỏ qua chuyện lần này hay không? Chúng ta ít nhiều gì cũng là vợ chồng sắp cưới.”
Bạch Như Tuyết một câu vợ chồng sắp cưới, hai câu cũng vợ chồng sắp cưới là sợ người khác không biết cái danh phận này của cô ta chắc.

Nhưng mà Từ Lục Ngạn càng nghe thì càng ghét cay ghét đắng.

Bạch Như Tuyết suốt ngày suốt đêm đều lấy cái danh phận này ra mà ngông cuồng cho rằng có thể giữ được chân anh.
Từ Lục Ngạn đứng bật dậy, đưa tay bóp lấy cổ Bạch Như Tuyết.

“Bạch Như Tuyết cô còn dám nhắc đến những chuyện này? Cô tưởng rằng chuyện năm đó mình làm không nói ra thì sẽ không ai hay biết sao? Bạch Như Tuyết cô quá xem thường tôi rồi! Để cô thoải mái bảy năm cô liền tưởng bản thân thật sự thắng được tôi?”
Lời này của anh liền khiến Bạch Như Tuyết phát run lên.

Chuyện năm đó, lẽ nào anh đã biết rồi hay sao?
Bảy năm trước, Bạch Như Tuyết đã lén bỏ thuốc vào trong nước uống của Từ Lục Ngạn, nhân lúc anh không để ý đã ra tay, cuối cùng khiến Từ Lục Ngạn rơi vào hôn mê không hay biết gì.

Từ Lục Ngạn sớm đã hoài nghi chuyện năm xưa.

Anh không lý nào lại là người say rượu làm bậy, càng không thể trùng hợp như thế lại chọn đúng Bạch Như Tuyết.

Chuyện càng không có sơ hở thì chính là sơ hở lớn nhất.
Chỉ vì chuyện năm đó đã khiến Bối Lạc Lạc rời xa, Từ Lục Ngạn vẫn luôn muốn làm cho rõ chuyện này.


Anh sớm đã cho ngươi điều tra chỉ là Bạch Như Tuyết quá xảo quyệt, chứng cớ đều đã không còn nữa.

Mà thời điểm này Bạch Gia ở bên cạnh dùng lời lẽ gây áp lực cho Từ gia của anh, Từ Lục Ngạn muốn điều tra chuyện này một cách âm thầm để Bạch Gia không hay biết, không đề phòng.

Anh tốn gần một năm cuối cùng cũng tìm ra được một nhân chứng của năm đó.

Mà đoạn thời gian này cũng là lúc chuyện của Bối Lạc Lạc vừa xảy đến, khiến cho Từ Lục Ngạn rơi vào tình trạng điên loạn.

Anh dốc hết tâm sức vào việc tìm kiếm cô, đã không còn thời gian để tâm đến chuyện của Bạch Như Tuyết.

Đến hôm qua, khi Nam Khanh Hà đưa anh USB kia, mọi chuyện mới càng rõ ràng hơn.

Năm xưa, Bạch Như Tuyết bỏ thuốc anh đã đành, lại còn ngụy tạo chứng cớ khiến anh tưởng rằng bản thân đã đi quá giới hạn cho phép.

Trong USB, Nam Khanh Hà đã điều tra ra được Bạch Như Tuyết lúc còn là sinh viên đại học, đã từng qua lại với một nam sinh khác trong trường.

Mà nam sinh này cũng chính miệng thừa nhận đã cùng Bạch Như Tuyết làm ra “chuyện kia.”
Nên là nói, Bạch Như Tuyết sớm đã không phải là cô gái trong trắng nữa.

“Bạch Như Tuyết, ngày tháng sau này cô cứ chờ mà trả giá cho sai lầm của mình đi.”
Bạch Như Tuyết ngã rạp xuống đất, biết bản thân đã không còn đường lui nữa.

Cô ta không có gan chống lại Từ Lục Ngạn.

Vốn dĩ còn định dùng chút thâm tình để anh có thể nhẹ tay, không ngờ anh đã biết hết cả.

Cứ thế này Bạch Gia sẽ không còn có thể cứu được nữa.

Một đại tiểu thư như cô ta đã quen sống trong sung sướng hạnh phúc, nếu Bạch Gia lụi bại, cô ta phải sống thế nào đây? Bạch Như Tuyết suy cho cùng vẫn chính là không muốn bản thân vất vả, mới phải xuống nước van cầu anh giúp đỡ.

Cô ta nhào tới, túm lấy chân Từ Lục Ngạn.
“Lục Ngạn, em là nhất thời hồ đồ.

Anh có thể bỏ qua cho em lần này không?”
Từ Lục Ngạn cúi người, bóp lấy mặt Bạch Như Tuyết.
“Cô bỏ thuốc tôi, nhân lúc tôi bất tỉnh dám làm ra chuyện như vậy mà còn dám xin tha thứ? Bạch Như Tuyết, mặt cô có dày quá không?”
Bạch Như Tuyết sợ hãi, nước mắt lã chã: “Lục Ngạn, em cầu xin anh.

Em… em, đêm đó chúng ta chưa có gì hết, em chỉ là cắt máu để lừa anh.

Anh niệm tình em vẫn chưa đi quá giới hạn, xin anh, xin anh tha cho em.”
Bạch Như Tuyết vốn tưởng thú nhận hết lỗi lầm có thể khiến anh niệm tình mà nhẹ tay, nào ngờ được anh giận càng thêm giận.

Biết cô ta lừa mình nay còn biết thêm chuyện đó đều chỉ là nguỵ tạo.

Chỉ vì một lời nói dối đã hại Bối Lạc Lạc bao nhiêu năm hiểu lầm anh.

Chuyện đến ngày hôm nay cũng chỉ vì một tham niệm nhất thời của một mình Bạch Như Tuyết.


Cô ta vì lợi ích của mình mà hy sinh lợi ích của bao người, tội này còn có thể tha thứ được hay sao?
Nếu không phải vì chuyện năm đó, Bối Lạc Lạc cũng không rời xa anh, gia đình một nhà bốn người cũng chẳng phải chia cách lâu như vậy.

“Bạch Như Tuyết, lỗi lầm bản thân tự gây ra thì hãy tự mình gánh lấy.”
Từ Lục Ngạn hất Bạch Như Tuyết ra.

Bạch Như Tuyết mãi kêu gào bị anh cho người lôi ra vứt ngoài cổng.

Sau khi biết ra sự thật, chưa đến nửa tiếng sau Từ Lục Ngạn chính thức tuyên bố ra bên ngoài sẽ huỷ hôn với Bạch Như Tuyết.

Cánh nhà báo đến phỏng vấn, anh chỉ trả lời rằng Bạch Như Tuyết và Bạch Thị gian dối lừa gạt anh.

Cũng bởi vì tin tức này, Bạch Thị đã không còn đường quay lại nữa.

Từ Lục Ngạn bỏ đá xuống giếng lúc này, khiến Bạch Thị thật sự tuột dốc không phanh.

Chưa đến một tuần, cổ phiếu của Bạch Thị đã rớt giá đến thảm thương.

Bạch Thị không trụ nổi nữa phải giải thể, gia sản Bạch Gia phải đem ra một nửa để trả nợ.

Biến chuyển lớn thế này thật không ai có thể lường trước được.

Chỉ trong một tuần, Bạch Thị lớn như vậy đã bị Từ Lục Ngạn hành cho tơi tả.

Thật sự là không thể xem thường.

Giải quyết xong chuyện Bạch Gia, đúng lúc Bối Lạc Lạc vừa hoàn thành dự án chuẩn bị nghênh chiến với Bách Hoàng An.

Từ Lục Ngạn dùng danh nghĩa cá nhân, thể hiện rõ với bên ngoài sự ủng hộ tuyệt đối của mình dành cho Bối Lạc Lạc.

Bối Lạc Lạc nhờ như vậy mà đường đi nước bước cũng thuận lợi hơn.

Nhưng cô vẫn chưa hiểu vì sao anh lại lựa chọn ủng hộ mình.


Cuối tuần, cô gửi một tin nhắn hẹn anh ra ngoài.

Từ Lục Ngạn nhìn thấy tin nhắn liền dẹp bỏ hết tất cả lịch trình, vui vẻ đến gặp cô.
Anh đặc biệt đến sớm hơn mười phút ngồi đợi cô.

Hiện tại đã không còn vướn bận bất kỳ danh phận nào, anh cũng có thể thoải mái hơn, lúc đối diện với cô cũng không có cảm giác hổ thẹn nữa.
Bối Lạc Lạc đi đến, kéo ghế ngồi đối diện anh.

Từ Lục Ngạn tươi cười rạng rỡ: “Lạc Lạc, lâu rồi không gặp.

Em có khoẻ không?”
Bối Lạc Lạc cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp hỏi thẳng luôn: “Anh vì sao lại muốn giúp tôi? Chúng ta suy cho cùng đã không còn liên quan gì nhau nữa, sao phải nhọc lòng vì tôi?”
Từ Lục Ngạn xoa xoa tay.

Anh muốn ngay lập tức giải thích với cô chuyện năm đó hoàn toàn là hiểu lầm.

Nhưng hiện tại không thể nói được, nói ra cô lại nghĩ anh là đang dùng lời lẽ để lấp liếm sai lầm của bản thân.

Rõ ràng đã minh bạch như lại không thể nói ra, cảm giác thật khó chịu.

Nhưng mà Từ Lục Ngạn từ sau khi mọi chuyện rõ ràng, anh cũng suy nghĩ thoáng hơn.

Anh không nhất định phải khiến cô hiểu cho mình, đó cũng là chuyện đã qua rất lâu rồi.

Hiện tại, cô cũng không dễ chấp nhận được ai nữa.

Bảy năm, anh đều không ở bên cô, bây giờ đâu thể mặt dày bảo cô phải hiểu cho anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận