“Không sao thì tốt.
Tôi chỉ là cảm thấy cảm giác bị lừa thật sự không dễ chịu, có lẽ anh cũng cảm thấy giống thế.”
Từ Lục Ngạn cười, tay mân mê tách cà phê.
Bị lừa, quả thật không dễ chịu chút nào.
Lúc còn nhỏ, anh đã sớm biết được điều đó.
Giáo huấn điên khùng đó của Từ gia nói với anh rằng không thể tin tưởng bất kì ai, một kỳ trao đi tin tưởng chính là trao đi mạng sống của bản thân.
Và rằng nếu anh thật sự yêu thương một ai đó, cách tốt nhất để giữ họ lại bên mình chính là giết chết.
Cuộc sống của Từ Lục Ngạn chính là một màu xám, nằm giữa trắng và đen.
Anh không bị cái giáo huấn điên khùng kia làm cho mất hết nhân tính nhưng anh biết bản thân cũng chẳng phải bình thường mấy cho cam.
Trải qua rất nhiều lần bị lừa dối, có lẽ bản thân Từ Lục Ngạn cũng chẳng còn bất ngờ gì với những sự xuất hiện mới mẻ của một ai đó, hay sự rời đi đột ngột của một người đã từng rất thân thiết.
Tất cả đều có lý do, ban đầu anh còn muốn tìm hiểu, cho đến sau này khi anh phát hiện càng tìm hiểu chỉ càng khiến bản thân buồn lòng.
Mãi như thế, Từ Lục Ngạn cũng lười tìm hiểu, lười tin tưởng ai đó.
Với anh, dù cho quá trình có khác biệt thì kết quả hình như đều giống thế, không có gì thay đổi.
Không bất ngờ cũng không khó chịu, sớm đã quen rồi.
“Dù sao thì đối với tôi mà nói, sự rời đi của em mới chính là thứ khiến tôi khó chịu gấp vạn lần.”
Vô thức đã nói ra luôn suy nghĩ trong đầu.
Từ Lục Ngạn nói xong mới phát hiện ra hoá ra bản thân đã quan tâm đến mức đó.
Không biết từ lúc nào, cô đã trở thành điểm ưu tiên duy nhất trong lòng anh, không thể thay đổi.
Bối Lạc Lạc ngơ người, đột nhiên nghe được câu nói này vẫn là có chút khó xử.
Cô không nghĩ anh lại thẳng thắn thế.
“Chuyện đó, cũng là bất đắc dĩ thôi.
Tình huống lúc đó, cũng không phải tôi muốn giấu anh.”
“Tôi hiểu.”
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó của Từ Lục Ngạn và Bối Lạc Lạc chính là kết thúc một cách gượng gạo như vậy.
Sau khi tạm biệt, Bối Lạc Lạc để cho anh một cái địa chỉ nhà, chính là địa chỉ mà cô đang ở, nói anh có thể đến để gặp hai đứa trẻ.
Từ Lục Ngạn cũng vì chuyện này mà vui vẻ suốt cả ngày.
Mặc dù là tiến triển khác với mong đợi nhưng như thế này cũng có thể xem như là có thu hoạch rồi.
Chiều tối, Bối Lạc Lạc đến chỗ Nam Khanh Hà bàn chút chuyện liên quan đến Ngọc Gia.
Nam Khanh Hà bảo rằng đã có chút kế hoạch.
Thật ra là từ sau vụ việc bữa tiệc lần trước, Bách Hoàng An cũng biết thân biết phận mà thể hiện chút năng lực muốn dỗ cho hội đồng cổ đông yên tâm.
Nhưng với chút năng lực nhỏ nhoi đó của hắn, mấy vị lão gia kia mà yên tâm được mới lạ.
Nam Khanh Hà muốn nhân lúc mấy vị cổ đông kia còn đang đứng phía trung lập chưa quyết định được thì tạo một cơn gió lớn đẩy họ nghiêng về phía bên cô luôn.
“Chứng cớ em nắm trong tay, anh đã chọn được thời điểm thích hợp để tung lên rồi.”
Nam Khanh Hà rót một cốc trà để trước mặt cô.
Bối Lạc Lạc nhận lấy cốc trà, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Nhanh vậy sao? Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì mà.”
Nam Khanh Hà xua tay: “Không nhanh, anh đã giúp em chọn được một cơ hội tốt.
Chỉ là muốn có được cơ hội này vẫn cần em ra tay một chút.”
Bối Lạc Lạc không nghi ngờ năng lực của Nam Khanh Hà.
Dù sao hai hôm trước anh ta đã hoàn toàn lấy được vị trí gia chủ của Nam Gia, đã thật sự trở thành người đứng đầu của gia tộc lớn này.
Đối với chuyện này cô cũng không có bất ngờ lắm, thời gian tiếp xúc lâu dài khiến cô nhìn rõ được năng lực tuyệt đỉnh của con người này.
Thật sự xứng với mấy chữ “được trời cao ưu ái”.
“Anh định làm gì?”
Nam Khanh Hà cười.
“Em còn nhớ một vị tiểu thư Ngọc Gia tên là Ngọc Tranh chứ?”
Bối Lạc Lạc gật đầu.
Cô sao lại có thể quên người này được.
Năm đó còn năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cô, hiện tại lại thê thảm đến mức chua xót thay.
“Em nhớ.
Sao thế?”
Nam Khanh Hà chống cằm, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Anh muốn em biến cô ta trở thành người của mình.
Cô ta là nhân chứng tuyệt hảo nhất cho tất cả tội danh của Bách Hoàng An, là lý do tuyệt vời nhất khiến cho tất cả mọi người ủng hộ em lật đổ Bách Hoàng An.”
Bối Lạc Lạc hình như đã hiểu ra được dụng ý của Nam Khanh Hà.
Quả thật cô đã quên mất sự tồn tại của người này.
Bách Hoàng An có lẽ không thể ngờ tới một Ngọc Tranh nhỏ bé sẽ lật đổ hết tất cả công sức bấy lâu nay của hắn.
Một người rất nhỏ bé, nhưng sức ảnh hưởng và những gì cô ta nắm trong tay lại rất lớn.
“Được, đã hiểu.”
Nam Khanh Hà đứng dậy, đi tới trước cửa kính nhìn ra toàn diện thành phố.
“Không nhiều ngày nữa, sự yên bình vốn có này phải bị chúng ta khuấy động lên rồi.”
Bối Lạc Lạc bật cười, vắt chéo chân ngạo nghễ.
“Không sao, cứ làm cho thật náo nhiệt lên là được.”.