Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Nãy giờ hai người vẫn ngồi ở đó, Tác Thổ Lai mặc kệ vai tê cứng hết cả lên vẫn không hề nhúc nhích chỉ vì muốn Mỹ Tiểu Yên có một giấc ngủ thật ngon.

Khoảng khắc vẫn đang suy nghĩ đột nhiên Mỹ Tiểu Yên tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn cậu: "Tác Thổ Lai, anh làm gì ở đây?"
Tuy là đã ngủ được một chút nhưng lời nói của Mỹ Tiểu Yên phát ra nghe có vẻ như vẫn còn say.
Tác Thổ Lai ba phần bất lực bảy phần cưng chiều vờ vịt nói: "Khi nãy thấy cô uống say sợ cô lên cơn háo sắc mà hại đời con người ta nên mới lấy hết dũng khí ở đây canh chừng."
Nghe thì có vẻ dũng cảm đó tuy nhiên vẫn khiến Mỹ Tiểu Yên khó hiểu liền châm chọc: "Anh sợ người ta bị tôi hại, vậy anh không nghĩ anh chính là kẻ thế thân hả?"
"Có gì phải sợ chứ, tôi đã chấp nhận canh chừng tức là biết bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm bất kỳ lúc nào, sớm biết vậy nên tôi chuẩn bị tinh thần hết cả rồi."
Lời này chỉ là trong vô thức mới khiến Tác Thổ Lai nói đùa với cô nàng, không hề có ý là thật.

Vậy mà không biết Mỹ Tiểu Yên nghe sao lại tưởng là thật, liền nắm tay của cậu đứng dậy đi về xe một cách loạng choạng: "Vậy thì đi."
"Đi đâu?"
Tác Thổ Lai nghiêng đầu nhướng mắt hỏi.

Không rõ cô nàng muốn dắt mình đi đâu nữa.
Chẳng lẽ muốn bán mình đi làm trai bao?
Mỹ Tiểu Yên không lên tiếng trực tiếp kéo cậu lên xe của mình: "Lái đi."
"Còn xe của tôi thì sao?"

"Mặc kệ, để đó không mất đâu mà lo."
"Nếu như..."
"Tôi đền cho anh."
Tác Thổ Lai bất đắc dĩ mỉm cười: "Cô muốn đi đâu đây?"
Xe của cậu tất nhiên không thể mất được, thành phố này vị thế của cậu xem như cũng chiếm không ít.

Nên kẻ nào dám cướp xe chỉ cần bỏ ra năm phút liền tìm được kẻ ăn trộm.
Mỹ Tiểu Yên không chần chừ nói: "Nhà anh."
Tác Thổ Lai ngạc nhiên nhìn cô nàng vài giây, sau đó vẫn đồng ý lái xe về nhà của mình.

Cũng không rõ vì sao Mỹ Tiểu Yên lại muốn đến đó, mặc kệ cô nói sao thì nghe vậy thôi.
Mất khoảng mười phút Tác Thổ Lai đã về đến nhà.

Còn chưa xuống xe giúp cô nàng mở cửa thì đã nhìn thấy Mỹ Tiểu Yên tự mở cửa còn hiên ngang đi vào nhà.
Đệt! Tình huống gì đây?
Người ta nhìn vào còn tưởng đây là nhà của Mỹ Tiểu Yên còn cậu chỉ là một vị khách không mời mà đến, bất đắc dĩ lắc đầu mà thở dài xuống xe nhanh chóng đuổi theo Mỹ Tiểu Yên.
"Mỹ tiểu thư..."
Lần trước có gặp qua nên khi thấy Mỹ Tiểu Yên người hầu trong nhà lập tức nhận ra, to mắt nhìn theo gọi cô.
Mỹ Tiểu Yên ngoái đầu nhìn họ rồi nở một nụ cười híp mắt, lịch thiệp cúi đầu chào giây sau nhấc chân hùng hổ đi lên phòng của Tác Thổ Lai trước cái nhìn bàng hoàng của mọi người.
"Mọi người đừng để ý đến cô ấy." Tác Thổ Lai vào sau khẽ lên tiếng nhắc nhở khi nhìn ra được cái dáng vẻ đang sốc của họ.
Ai nấy theo quán tính gật gù lia lịa nhìn Tác Thổ Lai.
"Thiếu gia nhà mình có vẻ thân mật với Mỹ tiểu thư nhỉ?"
"Hai người họ nhìn cũng xứng đôi quá đi mất."
"Đúng đó, lại nói Mỹ tiểu thư dễ thương như vậy, ai mà không thích cho được."
"Người ta là tiểu thư con nhà danh giá nhưng không vì vậy mà hống hách lấn lối, ngược lại đối với kẻ ăn người ở như chúng ta lại vô cùng thân thiện."
"Hiếm khi mới có một vị tiểu thư như vậy lắm, thiếu gia ắt hẳn nhìn đúng người rồi."
Ai ai cũng thầm khen Mỹ Tiểu Yên, để lại cho cô gái đứng bên trong bếp với một tâm trạng oán giận không rõ nguyên nhân, lại nói thái đồ ăn đến nỗi nghe cả tiếng 'cạch cạch'.
"Xuân Hỷ con thái rau hay thái thớt vậy? Nhẹ tay chút đi."
Ngay lập tức khi nghe quản gia nhắc nhở Xuân Hỷ mới nhẹ nhàng lại một chút: "Vâng ạ, con xin lỗi."
Xuân Hỷ là một cô gái mồ côi vô tình được quản gia đem về nuôi lớn dưới sự đồng ý của Tác Thổ Lai.

Tính đến nay Xuân Hỷ đã tròn mười tám tuổi rồi, phải nói đây là độ tuổi đẹp của bất kỳ thiếu nữ nào, đối với Xuân Hỷ đây là một độ tuổi rạo rực mong muốn được yêu, và đối tượng mà cô ta nhắm đến chính là thiếu gia nhà mình Tác Thổ Lai.


Từ lúc mười sáu tuổi Xuân Hỷ đã bắt đầu thích Tác Thổ Lai, cho đến bây giờ tình cảm đó không hề thay đổi.

Có lẽ là vì rất lâu rồi không ra ngoài nên mới đem lòng yêu Tác Thổ Lai cuồng nhiệt đến vậy, mặc nhiên mọi đàn ông bên ngoài dù chưa từng gặp vẫn không chút để tâm.
"Mỹ Yên, cô đâu rồi."
Lúc này trên phòng của mình khi Tác Thổ Lai bước vào cả căn phòng tối đen như mực, theo thói quen đưa tay mở đèn không quên lên tiếng gọi tên Mỹ Tiểu Yên.

Cho đến khi sáng đèn vẫn không thấy bóng dáng của Mỹ Tiểu Yên đâu cả, điều đó khiến cậu trẩy lên nỗi khó hiểu.
Bất chợt tiếng nước xối xả chảy xuống thu hút sự chú ý của Tác Thổ Lai: "Chẳng lẽ là đang tắm!"
Tác Thổ Lai rất chịu khó ngồi đợi Mỹ Tiểu Yên, tầm chừng nửa tiếng sau đó không còn nghe tiếng nước chảy nữa.

Mỹ Tiểu Yên bước ra với một cái khăn trắng quấn ngang người che đi chỗ cần che, nhưng vẫn để lộ ra đôi chân dài trắng ngần của mình, cần cổ cũng trắng không kém.
*Ực...
Tác Thổ Lai không chủ được mà nuốt nước miếng, mắt không rời khỏi Mỹ Tiểu Yên giây nào.
"Để tôi cho người mang đồ đến cho cô mặc."
Tác Thổ Lai dẹp bỏ vẻ đắm say của mình, vừa đứng dậy định đi lại nhận được cái ôm của Mỹ Tiểu Yên từ phía sau, chân cậu bắt buộc khựng lại: "Tiểu Yên, cô sao vậy?"
Hành động của Mỹ Tiểu Yên khiến cậu lấy làm khó hiểu, cô nàng không biết bản thân đang đùa với lửa sao? Là muốn khiêu khích cậu hay chăng?
"Hôm nay tôi buồn lắm!"
"Tôi biết điều đó."
Thấy em buồn tôi buồn còn hơn em.
Tác Thổ Lai thầm nghĩ, cậu không nỡ lòng nhìn người con gái mình thích buồn bã như vậy.


Nhưng không có cách nào làm cô vui, cậu thấy bản thân mình thật vô dụng mà.
"Uống rượu cùng tôi đi."
"Được."
Mặc kệ là gì chỉ cần Mỹ Tiểu Yên muốn thì cậu đều chấp nhận cả.
Nói rồi Tác Thổ Lai đi lấy một chai rượu và hai cái ly, đặt lên bàn.

Mỹ Tiểu Yên rành rọt rót rượu ra đầy ly rồi đưa cho cậu một ly.
*King...
Hai ly rượu đụng vào nhau tạo nên một âm thanh va chạm bắt tai.

Tác Thổ Lai uống một chút vậy mà Mỹ Tiểu Yên đã uống sạch cạn chuẩn bị uống tiếp ly thứ hai.
"Uống ít thôi."
"Đừng làm tôi mất hứng."
"..."
Tác Thổ Lai bất giác thở dài với tính cách ngoan cố của Mỹ Tiểu Yên.

Vậy mà chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ hai người đã uống hết hai chai rượu, dường như cả hai cũng không còn đủ tỉnh táo nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận