Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Mỹ Tiểu Yên không nghĩ nhiều nhanh chóng đứng dậy thay đồ không quên quấn theo cái chăn che đi cơ thể của mình.

Nhưng hành động của cô nàng lại khiến '** ***' của Tác Thổ Lai phơi bày rành rành trước mắt: "Á...!yêu quái, yêu quái..."
Mỹ Tiểu Yên há miệng hét toáng lên, hốt hoảng đưa tay bịt mặt lại.

Tác Thổ Lai vẫn ngồi dửng dưng như không có chuyện gì, cười xấu xa: "Cơ thể của em nhìn lúc này đẹp hơn hôm qua nhiều."
Trôi qua vài giây Mỹ Tiểu Yên mới nhận ra sự bất thường ở mình, cô nàng giật mình luống cuống kéo cái chăn lên xấu hổ quát cậu: "Đồ biến thái."
"..." Tác Thổ Lai cười cười không hề nói nặng cũng chẳng tỏ ra khó chịu.
Mỹ Tiểu Yên lườm nguýt cậu sau đó nhặt đồ và cả đồ lót của mình lên nhanh như chớp bay vào nhà tắm như thể có ma rượt đuổi theo.
Lát sau tắm rửa sạch sẽ đi ra lại phát hiện ai kia vẫn còn lười chảy thây nằm trên giường không hề di chuyển, thấy vậy Mỹ Tiểu Yên xỉa xói nói: "Nãy giờ vẫn còn bộ dạng đó? Không thấy bẩn hả?"
"Gì đâu mà bẩn, tôi chính là đang lưu giữ lại hương thơm của em trên người mình."
"Aizzz...!tên biến thái này." Mỹ Tiểu Yên bừng bừng lừa giận cầm cái gối ném thẳng về phía của cậu may là cậu đã kịp thời né được.
Mỹ Tiểu Yên nghĩ bụng chắc chắn Tác Thổ Lai này mua bằng.

Chứ không thể nào đường đường là thầy giáo lại có vẻ mặt xấu xa đó, nhìn thì đẹp trai lịch lãm nhưng mà ẩn chứa sau lớp mặt đó hẳn là một con tên cuồng dâm!
Nghĩ đến đây tự khiến bản thân rùng mình: "Tôi đi về đây...!à còn chuyện đêm qua xem như chưa xảy ra đi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm đâu."
"Nhưng tôi cần." Tác Thổ Lai không dễ để Mỹ Tiểu Yên đi như vậy.

Chân vừa đặt đến cửa, tay vừa chạm vào chốt còn chưa kịp vặn mở ra thì nghe Tác Thổ Lai nói.

Trong vô thức ngã ngửa, quay lại cuống cuồng lên: "Anh cần tôi chịu trách nhiệm với anh á? Có bị hư não không? Bà đây chưa tính sổ cái tội anh lừa tôi về đây rồi cưỡng đoạt tôi đó."
Tác Thổ Lai tựa lưng ra sau, duỗi đôi chân dài của mình.

Hạ bộ nằm trong chăn đột nhiên ngóc đầu từ trong chăn nhô lên đập vào mắt Mỹ Tiểu Yên, cô nàng xấu hổ đến nỗi hai má ửng hồng.
"Đêm qua là em câu dẫn tôi, bảo tôi đưa em về nhà tôi sau đó em còn rủ tôi uống rượu và rồi chiếm đoạt tôi.

Suy cho cùng người thiệt thòi nhất vẫn là tôi đó." Tác Thổ Lai ra chiều ủy khuất cầu đáng thương.
"Tôi thật sự đã làm vậy sao?" Mỹ Tiểu Yên nghiêm túc lại hỏi cậu.

Thật sự đêm qua xảy ra chuyện gì một chút kí ức cô cũng không nhớ rõ nữa.
"Tôi nói thật!"
"Vậy cho tôi xin lỗi đi."
"Ơ...!xin lỗi là xong sao? Em chịu trách nhiệm đi, Tác Thổ Lai tôi giữ gìn mấy chục năm nay bị em cướp mất rồi!"
Mỹ Tiểu Yên nhún vai: "Tôi cũng đâu thua gì anh, lần đầu của tôi cũng cho anh rồi xem như chúng ta huề nhau đi."
"Không được."
Mỹ Tiểu Yên thật sự mất kiên nhẫn: "Vậy anh muốn cái gì đây?"
"Ngày mai bảo ba mẹ của em đến đây hỏi cưới tôi!"
Đờ cờ mờ!
Anh tưởng anh là thiếu nữ bị cướp sắc sao? Bảo ba mẹ tôi hỏi cưới anh!
"Hỏi cưới anh? Bà đây là con gái còn chưa đưa ra yêu cầu đó, vậy mà anh mạnh miệng nói nhỉ?"
Mỹ Tiểu Yên nhếch mép, tay chống nạnh nhìn cậu tranh luận..
"Vậy tôi hỏi cưới em nhá?"
"Không!"
Cái này không được cái kia cũng không được, chả biết Mỹ Tiểu Yên muốn cái gì nữa.
"Chuyện này tôi sẽ xử lý sau, tạm thời đừng nói ai cả."
"Nhưng mà em hứa phải chịu trách nhiệm với tôi, nếu không tôi sẽ đồn đại cho người khác nghe."
Mỹ Tiểu Yên buông lỏng hai tay, đằng đằng sát khí đi về phía của Tác Thổ Lai, cậu cảm nhận được có điều chẳng lành nhưng tiếc là muốn chạy cũng không được nữa rồi.
"Anh dám đồn?" Mỹ Tiểu Yên lấy tay nâng cằm Tác Thổ Lai, mắt đối mắt không chút ngần ngại.
"Dám hay không em cứ thử."

"Anh..."
Rốt cuộc không chịu được Mỹ Tiểu Yên định ra tay đánh cậu nhưng mà lại bị Tác Thổ Lai nắm được tẩy chụp lấy tay của cô nàng dùng lực kéo cô vào lòng của mình, ôm chặt: "Bé cưng đừng manh động vì 'bé nhỏ' của tôi nhất thời không chịu được."
Lời nói đầy hàm ẩn này hiển nhiên Mỹ Tiểu Yên nghe và hiểu chứ, cô nàng không dám nhúc nhích thân mình chỉ đành cắn răng nằm yên vị trong lòng của hắn: "Tôi không động đậy là được đúng không?"
"Ừm."
"Vậy khi nào tôi mới được rời khỏi?"
"Khi nào bé nhỏ của tôi không còn ham muốn nữa."
"Bao lâu?"
"Không biết."
"..."
Chẳng lẽ mình phải nằm trong lòng hắn mãi với tư thế này.

Chết tiệt, không muốn chút nào cả!
*Cốc....cốc...
"Có người kìa."
Tác Thổ Lai không để tâm: "Mặc kệ đi."
"Thiếu gia thức ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ, thiếu gia có trong đó không để tôi mang vào."
"Vào đi."
Xuân Hỷ cầm theo mâm đựng đồ ăn sáng nhưng chỉ có một phần có được sự cho phép mới dám mở cửa đi vào, lòng khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng thân mật này mặc nhiên không để lộ ra: "Em để thức ăn trên bàn, lát thiếu gia ăn rồi còn đi dạy."
"Ừm..."
Tác Thổ Lai nhìn qua bất giác cau mày: "Tại sao chỉ có một phần?"
"Em quên mất là có bạn của thiếu gia, để em xuống làm thêm một phần nữa."
"Nhanh đi."

Xuân Hỷ cắn chặt răng cảm thấy toàn thân nóng rực vì ghen tị cố gắng kiềm lại.
"Một mình anh ăn đi tôi không ăn đâu."
"Em phải ăn, không được để bụng đói."
"Trước giờ có khi nào tôi ăn sáng, vẫn bình thường đó thôi."
"Từ nay có tôi rồi tôi sẽ không để việc đó tiếp diễn."
"Anh nghĩ mình là gì của tôi vậy?" Man ngẩng đầu dò hỏi.
"Là gì thì sau này em sẽ rõ, trước mắt cứ làm theo." Tác Thổ Lai đanh mặt dặn dò đôi điều với cô nàng.

Bữa sáng rất quan trọng đối với cơ thể nên tuyệt đối không thể bỏ bữa, vừa ảnh hưởng đến sức khỏe lại sinh ra mấy bệnh không đáng.
"Cô là cái thá gì mà được thiếu gia chiều chuộng như vậy chứ? Tôi không chấp nhận, không thể chấp nhận!"
Xuân Hỷ vừa chuẩn bị thức ăn sáng luôn miệng mắng mỏ cô.

Ánh mắt lóe lên tia độc ác, đi lấy chai thuốc trừ sâu đổ một giọt vào sữa nóng rồi khoáy đều lên, cẩn thận quan sát xung quanh xem có ai không.

Khi không thấy ai mới đem giấu chai thuốc trừ sâu kia.
Bên ngoài vườn một ông chú đang loay hoay như tìm thứ gì đó: "Lạ thật vừa nãy còn để chai thuốc chỗ này mà, sao giờ biến mất rồi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận