Nhìn thấy Tác Thổ Lai đến Bối Lạc Lạc liền giả vờ buồn ngủ để rời khỏi trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Tác Thổ Lai thầm cảm ơn cô, còn Mỹ Tiểu Yên thì khác cô nàng lườm nguýt cô, hơn ai hết Mỹ Tiểu Yên biết rõ Bối Lạc Lạc chỉ là đang giả nai mà thôi.
"Ăn cháo đi."
Tác Thổ Lai cẩn thận múc cháo ra chén rồi đưa cho Mỹ Tiểu Yên.
Nhưng cô nàng còn chưa kịp nhận lấy thì Tác Thổ Lai rụt tay về, giải thích: "Cháo rất nóng để tôi đút cho em ăn."
"Không cần đâu tôi tự ăn được mà." Mỹ Tiểu Yên lắc đầu từ chối muốn giành lấy chén cháo với cậu mà căn bản là không thể giành được, bất lực đành để cậu đút ăn vậy.
Tác Thổ Lai múc từng muỗng cháo nhẹ nhàng thổi thổi sâu khi thấy nguội chút rồi mới đưa đến miệng của Mỹ Tiểu Yên, nói: "A..."
Theo bản năng cô nàng mở miệng ăn muỗng cháo kia, hành động đó cứ như thế mà tiếp diễn.
Nhìn hai người thâm tình vô cùng, cứ như một bức tranh tình cảm đầy ngọt ngào đang hiện ra với phiên bản thực chứ không còn là tranh do người dùng bút vẽ nên.
"Ngon không?"
"Ngon, anh nấu hả?"
Tác Thổ Lai định nói không phải nhưng rồi lời đó giấu đi, vờ vịt nói khác: "Tôi tự tay nấu đó, về đến nhà là nấu liền cho em sợ em ở trong này đợi không nổi lại ăn mấy đồ ăn ngoài kia, thế lại không tốt cho sức khỏe."
"Nói gì thì nói cũng cảm ơn anh đã nấu cháo cho tôi ăn, công nhận anh nấu ngon thật đó!"
Tác Thổ Lai gãi đầu tỏ ra e ngại, ngay cả khi bản thân nói dối nhưng cậu vẫn dửng dưng như không có, cười cười: "Em thích là được rồi, ngày mai tôi lại nấu cho em ăn."
"Như vậy thì quá tốt, nhưng mà cực anh thôi."
Tác Thổ Lai đột nhiên nắm tay khiến Mỹ Tiểu Yên sững sờ muốn rút tay về mà không được vì cậu nắm rất chặt, trong đáy mắt hiện rõ sự chiều chuộng: "Vì em cực bao nhiêu tôi cũng chịu được hết, cho nên em không cần lo lắng."
"..."
Tác Thổ Lai trước kia rất hay gây hấn với cô, chỉ cần hai người nhìn thấy nhau là như thể lửa thấy nước.
Vậy mà cuối cùng người vẫn luôn cãi nhau với cô lại đem lòng thích cô.
Tính ra cũng buồn cười thật! Nói thật chứ, Mỹ Tiểu Yên cảm nhận được Tác Thổ Lai là người tốt, đối với cô rất dịu dàng và hòa nhã.
Tuy trước kia có nặng lời với nhau cơ mà không hề xúc phạm nhau.
Dần dần Mỹ Tiểu Yên thấy bản thân cũng phải rung động trước Tác Thổ Lai, không biết là nhiều hay ít chí ít là có.
Đêm đó ba mẹ của Mỹ Tiểu Yên có gọi điện cho cô nói là hai người đã sang Mỹ để chơi với ông bà ngoại, chuyện con gái nhập viện hai người họ không biết, Mỹ Tiểu Yên cũng muốn họ lo lắng nên quyết định không nói ra.
Suốt cả đêm Tác Thổ Lai vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô một cách tận tình, chỉ có khi đi vệ sinh mới rời khỏi giường, chứ bình thường là không rời nửa bước.
Mỹ Tiểu Yên khá là ngại ngùng: "Anh về nhà nghỉ ngơi đi, trời tối rồi."
Tác Thổ Lai quả quyết từ chối: "Đêm nay tôi ở lại với em, đừng lo tôi sẽ không làm gì em đâu."
"Tôi không phải sợ anh làm gì, chỉ là thấy anh từ sáng đến giờ đều ở đây sợ anh mệt thôi."
"Thấy em là tôi không mệt nữa."
"Ai dạy anh cách dẻo mồm dẻo miệng thế?"
"Em quên tôi là thầy giáo ư? Tôi học rộng hiểu nhiều nên mấy câu nói như thế này sớm đã ăn sâu vào máu rồi.
Mà em phải biết lời tôi nói với em hoàn toàn xuất phát từ con tim, chân thành trăm phần trăm.
Chỉ mong em có thể sớm nhận ra và yêu tôi."
Nghe xong đáp lại cậu là nụ cười nhẹ nhàng tựa mùa thu từ Mỹ Tiểu Yên, chẳng hiểu là do thuốc thấm dần vào hay do đã buồn ngủ từ trước nên rất nhanh cô nàng thiếp đi khi nào không hay.
Tác Thổ Lai vừa nói vừa chăm chú gọt vỏ táo xong xuôi định đưa cô nàng ăn lại thấy ai đó ngủ mất tiêu mà không nói trước.
Tác Thổ Lai chỉ cười, nụ cười thiên về cưng sủng là nhiều để quả táo vừa gọt xong lên bàn, tiện vươn cánh tay kéo chăn đắp lên người cho cô vì sợ cô lạnh.
Tác Thổ Lai luôn quan tâm chu đáo cho Mỹ Tiểu Yên như vậy, cậu chỉ mong có một ngày cô nàng rung động mà thôi.
Tác Thổ Lai đứng lên khẽ hôn lên trán của Mỹ Tiểu Yên, thủ thỉ: "Em ngủ ngon, mơ thấy tôi nha."
Trong vô thức Mỹ Tiểu Yên trở người, hiện lên vẻ mặt một sự mãn nguyện kì lạ khiến cậu không rõ là cô có phải đã nghe lời mình nói hay không.
Lát sau Tác Thổ Lai mệt mỏi vươn vai rồi nhảy tọt lên ghế sô pha, cơn buồn ngủ liền ập đến cho dù gượng gồng đến đâu cũng khó có thể vượt qua được, dần rơi vào cơn mê ngủ.
Hai người ngủ say sưa có khi đem mười cái loa để bên tai vẫn không đánh thức được họ.
Khoảnh khắc màng đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy toàn thành phố kể cả bệnh viện cũng không thoát khỏi vòng kiềm hãm của quái vật bóng đêm này.
Một cái bóng chợt hiện ra, cánh cửa mở ra không có bất kì tiếng động nào.
Vẫn là một màu đen, chỉ có vài ba ánh sáng có sẵn ngoài hành lang chiếu sáng mà thôi.
Xuân Hỷ chầm chậm nhấc từng bước chân đi đến giường của Mỹ Tiểu Yên, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô nàng nhưng cô ta vẫn nhìn một cách đáng sợ: "Khi sáng là cảnh cáo cô, nhưng lần này tôi sẽ không nhẹ tay như vậy nữa.
Cô đáng chết, chỉ cần cô không còn trên cõi đời này thì thiếu gia chỉ thuộc về một mình Xuân Hỷ tôi mà thôi, ha ha.".