Bước vào thư phòng đầy tĩnh lặng, Ngọc Phước Hải kéo ghế ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một khung ảnh nhỏ bên trong là một bức ảnh của một cô gái đang cười rất tươi.
Nụ cười có thể nói là tựa như xuân sắc, vừa nhìn đã bị mê hoặc.
Ngọc Phước Hải đưa từng ngón tay lên vuốt ve mân mê, trái tim của ông lại nhói lên một cái như thói quen: "Con gái yêu ba xin lỗi vì năm đó đã hại chết con.
Ba rất trách mình, nhưng mà cũng trách con nhất tại sao con không nghe lời ba, tại sao cứ thích làm theo những gì mình muốn."
Nếu như năm đó con gái nghe theo lời mình từ bỏ mối tình ngang trái này thì đâu đến nỗi phải cách biệt âm dương như bây giờ.
Suy cho cùng, Ngọc Phước Hải vẫn khư khư đổ lỗi hoàn toàn vào người ba của cô.
Cho dù đã đánh đổi cái chết vậy mà Ngọc Phước Hải vẫn mang theo cái hận, cái oán giành cho ông ấy.
Ngọc Phước Hải trấn tĩnh bản thân lại, đem cất khung hình vào lại một góc, trầm tư một hồi ông cũng quyết định gọi điện cho Bối Lạc Lạc.
Tiếng máy đã nhấc chuông nhưng mãi vẫn không có tiếng ai trả lời, Bối Lạc Lạc dần mất kiên nhẫn bắt buộc phải lên tiếng: "Có chuyện gì ông cứ nói đi."
Ngọc Phước Hải thoáng ngạc nhiên khi cô nhận ra mình, ông không nghĩ cô cháu gái này lại thông minh đến vậy.
Dẹp suy nghĩ qua một bên, Ngọc Phước Hải khàn giọng đáp: "Ta muốn gặp cháu."
"Địa điểm, thời gian!" Bối Lạc Lạc cũng khá nhanh gọn, vì căn bản cô cũng muốn gặp ông của mình để làm rõ chuyện năm xưa.
Ngọc Phước Hải nói với cô địa chỉ nhà của mình, Bối Lạc Lạc mới xuất viện không cần nghỉ ngơi đã tức tốc lái xe đến đó.
Khi Lữ Hành Song đến tìm cô thì đã trễ một bước, ngay cả Khắc Yên Mỹ cũng không rõ cô đi đâu.
Lữ Hành Song chỉ đành nán lại đó một hồi mà chờ đợi cô.
Ước chừng hai mươi phút sau một con ô tô dần dần xuất hiện đổ trước cổng lớn của Ngọc Gia, cô xuống xe nhấn chuông cửa rất nhanh có người đã mở cửa cho cô.
Người đàn ông trước mặt khá nghiêm nghị hỏi: "Có phải cô là Bối Lạc Lạc đúng không?"
Bối Lạc Lạc gật đầu thay cho lời đáp của mình sau đó hắn mời cô vào nhà còn mình thì lái xe vào giúp cô.
Kỳ thực lúc đến đây cô có quan sát kĩ càng, tồn tại một Ngọc gia lớn mạnh đến như vậy mà cô không hề hay biết, thậm chí nói ông ngoại của cô là một người đầu quyền lực vậy mà cô lại không nhận ra ngay từ khi gặp mặt.
Có lẽ ông trời muốn gì đó nên mới sắp đặt để cô và ông ấy gặp nhau.
Ánh mắt của cô dừng lại trên lưng của một người đàn ông có mái tóc bạc trắng, không cần đoán cũng biết đó là ông ngoại của cô.
Bối Lạc Lạc xoay chân đi về hướng đó, từng bước chân quá đỗi nhẹ nhàng lại mang theo một khí chất riêng biệt khiến người ta phả e dè.
"Đến rồi sao? Ngồi xuống đi."
Tuy đã khá lớn tuổi tuy nhiên tai của Ngọc Phước Hải vẫn còn rất thính, biết rằng bước đi của cô không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào nhưng ông ấy có thể cảm nhận được rằng phía sau mình có người.
Bối Lạc Lạc kéo ghế ngồi xuống, không quên chào hỏi: "Chào Ngọc lão gia."
Cái gọi này nghe thật xa cách làm sao!
Ngọc Phước Hải khẽ ngẩng cao mặt nhìn đứa cháu gái của mình, lần đầu gặp cô ông có cảm giác cô quen thuộc đến lạ.
Bây giờ thì ông rõ rồi, tính cách của cô giống với ba của mình, hiển hách đầy cao ngạo.
Khuôn mặt thừa hưởng nét đẹp của ba lẫn mẹ, vẻ đẹp này có phần dịu dàng cũng có phần mạnh mẽ.
Giống nhất vẫn là đôi mắt màu tím lạnh lẽo kia hệt như đôi mắt của con gái ông, vậy mà ban đầu ông không nhận ra: "Chào cháu, chắc hẳn cháu biết ta gọi cháu đến đây làm gì đúng không?"
Câu hỏi của Ngọc Phước Hải khiến Bối Lạc Lạc trầm tư vài giây, sau đó lên tiếng mặc nhiên ngữ khí vô cùng nhạt nhòa: "Tôi biết."
"Cháu thông minh như ba của mình."
"Vậy mà ông vẫn nhẫn tâm giết chết ông ấy?"
Nói đến đây ánh mắt của Bối Lạc Lạc với hàng ngàn tia oán hận.
Hận người ông của mình tại sao lại độc ác đến mức giết ba và mẹ của cô, hại gia đình ba người vốn đang yên ấm vui vẻ phải tan nát chìm vào đau khổ.
Có biết rằng cô phải mấy mấy năm mới dần nguôi ngoai được nỗi đau đớn đó!
"Ta..."
Căn bản Bối Lạc Lạc không muốn để Ngọc Phước Hải nói gì, cô hoàn toàn giành chủ động cho mình: "Năm đó ông có biết tôi đau khổ thế nào hay không? Chỉ vì ông không thích ba tôi, ngăn cấm kịch liệt ba và mẹ đến với nhau đến khi họ sinh ra tôi, nuôi tôi lớn đến như vậy ông lại chọc cách ra tay giết hại họ vào lần sinh nhật mười bảy tuổi của tôi.
Chỉ cần nghĩ về năm đó đủ làm tôi hận ông cả đời rồi."
Ngọc Phước Hải hít một hơi thật sâu, u sầu đáp: "Ta biết cháu rất hận ta, năm đó do ta không kiềm được tính khí của mình.
Suy cho cùng vẫn là lỗi của ta, ta xin lỗi cháu.
Chỉ mong cháu có thể tha..." thứ, chữ cuối cùng không được nói ra đã bị Bối Lạc Lạc đưa tay cắt ngang.
"Ông không cần xin tôi tha thứ vì căn bản tôi không thể.
Ông đã khiến tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi bây giờ lại xin lỗi tôi.
Ông nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Là do ông là ông của tôi, nên tôi mới không thể ra tay giết chết ông, tôi rõ biết mẹ và ba của tôi là người tốt, là người bao dung nên sẽ không muốn nhìn thấy tôi ra tay.
Tôi có thể không giết ông, nhưng...!điều đó không có nghĩa tôi tha thứ cho ông."
Càng nói càng có thể thấy được khí thế của cô lấn áp của Ngọc Phước Hải, mấy người hầu xung quanh không tránh khỏi ngạc nhiên.
Từ trước đến giờ chưa có bất kỳ ai khiến ông chủ của bọn họ phải lên tiếng van xin thống thiết như vậy, chỉ có cô gái này đây chính là đầu tiên..