Ngọc Phước Hải cúi gầm mặt chấp nhận để cháu gái trách móc mình, dù nặng hay nhẹ lời ông ấy vẫn không lên tiếng.
Nói gì thì nói Ngọc Phước Hải cũng nhận ra một điều rằng bản thân mình đã sai hoàn toàn thật rồi, năm đó chỉ vì ba của cô là xã hội đen nên ông mới nhất quyết ngăn cấm hai người đến với nhau.
Vậy mà đến lúc này đây chính ông cũng tự biến mình đi theo con đường đen tối kia, giết người và dùng chính quyền lực của mình để áp đảo đem chuyện đó vào quên lãng.
Cho nên mà nói dù Bối Lạc Lạc có điều tra thế nào cũng không tra được, nhưng mà bấy lâu nay Ngọc Phước Hải có nhúng tay vào việc của thế giới ngầm nên mới dễ dàng có được thông tin về hung thủ năm đó.
"Ông biết bây giờ con rất tức giận, dù nói gì nữa ông cũng chỉ biết gói gọn lại bằng hai từ xin lỗi mà thôi."
Bối Lạc Lạc thở không ra hơi, hì hộc ngồi xuống.
Cô đang rất kiềm chế mình rồi, nếu đổi lại là người khác có lẽ cô đã ra tay giết từ lâu chứ đừng nói đến việc ngồi ở đây nói chuyện như vậy.
"Nếu không còn gì nữa vậy tôi về đây."
Khi thấy Bối Lạc Lạc chuẩn bị đi Ngọc Phước Hải mới lúng túng bộc bạch nói: "Cháu đã đến rồi vậy có thể nén lại ăn với ông một bữa cơm được không?"
Không biết là nghĩ gì, Bối Lạc Lạc lại đồng ý: "Được."
Ngọc Phước Hải cảm thấy vui vẻ không màng đến cơ thể già yếu chạy vào trong căn dặn người làm chuẩn bị thức ăn để mình cùng cháu gái ăn cơm.
Bối Lạc Lạc khẽ đưa mắt nhìn theo bóng lưng gầy gò của Ngọc Phước Hải, dù hận cơ mà ông ấy vẫn là ông của cô.
Tình cảm ông cháu vẫn len lỏi đâu đó ở trong tim cô.
Trải qua rất nhiều chuyện cô mới nhận ra một điều không có gì bằng gia đình của mình cả.
Phải chăng ba và mẹ cũng mong muốn cô tha thứ cho ông ấy?
Trong lúc Bối Lạc Lạc đang đứng thất thần suy nghĩ bất chợt có một người đàn ông xuất hiện.
"Bách thiếu, cậu đến rồi."
Quản gia nhìn thấy hắn liền cúi đầu lễ phép chào hỏi.
"Ông đâu rồi?"
"Lão gia vừa vào nhà ạ!"
Lúc nãy Bách Hoàng An mới để ý đến Bối Lạc Lạc, chỉ tay hỏi quản gia: "Cô gái đó là người hầu mới đến làm sao? Nhìn cô ta lạ quá."
Quản gia ngoái đầu nhìn theo hướng chỉ tay, cười cười đáp: "À đó là cháu gái thất lạc của lão gia.
Hai người vừa nói chuyện xong đó cậu."
"Cháu gái thất lạc? Ý của ông cô ấy chính là con gái của dì?"
"Đúng rồi."
Bách Hoàng An có chút ngạc nhiên không nói gì cả, quản gia thấy vậy cũng lẳng lặng đi vào trong.
Bách Hoàng An nhìn cô thầm đánh giá cô, hiên ngang kiêu hãnh đầy khí chất.
Gương mặt xinh đẹp kiều diễm tựa tiên nữ, chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy cô thì trái tim của Bách Hoàng An lại đập lên loạn xạ không tài nào dừng lại được.
"Chào cô."
Bách Hoàng An trực tiếp chủ động bước tới đưa tay chào hỏi cô.
Bối Lạc Lạc lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, khẽ nhìn hắn: "Ừm."
Lời nói dứt khoát cũng không bắt tay, Bách Hoàng An có chút xấu hổ rụt tay về.
"Cô là cháu của ông sao?"
"Ừm."
"Có vẻ như cô không thích nói chuyện với tôi."
"..."
Bối Lạc Lạc không đáp lời của Bách Hoàng An, cô đi vào trong.
Hắn nhìn theo khẽ nhếch mép cười: "Thích lạt mềm buột chặt ư! Tôi chiều."
Bách Hoàng An là cháu nuôi của Ngọc Phước Hải, từ khi lớn lên hắn đã có tính cách ngạo mạn, đào hoa.
Tài năng thiên bẩm của hắn chính là cưa gái, chỉ cần cô gái nào vô tình lọt vào mắt của hắn không mất nhiều thì giờ hắn đã có được người đó từ tình đến cơ thể.
Chỉ riêng Bối Lạc Lạc là người đầu tiên có thái độ lạnh nhạt với hắn, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy khá mất mặt.
Bách Hoàng An nén giận đi vào trong khi nhìn thấy Ngọc Phước Hải liền cúi đầu: "Ông ơi con đến rồi đây."
"Hoàng An đó sao, ông có chuyện này muốn nói với con.
Ông đã tìm được cháu gái của mình rồi, con và con bé có chào hỏi nhau chưa?"
Bách Hoàng An khẽ nhìn cô rồi nhìn Ngọc Phước Hải cười như không cười: "Có rồi ạ! Nhưng hình như cô ấy không thích con cho lắm!"
Ngọc Phước Hải bất lực nhìn Bối Lạc Lạc, mặc dù chỉ mới gặp lại cháu gái đây thôi cơ mà Ngọc Phước Hải khá hiểu rõ tính cách của cô.
Đối với ông còn lạnh nhạt huống hồ gì là Bách Hoàng An.
"Con bé còn lạ con đừng trách nó."
"Nếu như anh thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi, trước giờ tính tôi như vậy đấy.
Gặp người lạ liền không muốn nói chuyện."
Bối Lạc Lạc nhìn ra được con người thật của Bách Hoàng An, thoáng qua một chút đã rõ như ban ngày.
Bên ngoài tỏ ra thanh tú hòa nhã cơ bản chính là một tên trăng hoa ham mê nữ sắc.
Ánh mắt khi hắn nhìn cô, khó chịu có, thích thú có đồng thời còn có chiếm hữu.
"Không cần xin lỗi tôi, ngược lại mà nói tôi còn thấy thích những cô gái lạnh lùng như cô đây."
"Thích? Tôi có nên tin lời một kẻ nói dối không?".