Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Ngọc Phước Hải kéo tay Bối Lạc Lạc đầy dịu dàng thẳng thừng để cô ngồi bên cạnh của mình trước những ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người.

Từ trước đến giờ chưa có một ai được Ngọc Phước Hải cưng nựng đến vậy.

Mấy đứa cháu của ông còn nghĩ cô là tình nhân của ông mình.
Không để mọi người chờ đợi lâu Ngọc Phước Hải nói luôn: "Giới thiệu với các con đây chính là con gái của Như Tâm."
"Cái gì?" Ngọc Từ Khôn cả kinh: "Con gái của Như Tâm và thằng kia đó sao? Hừ, thì ra đã có con lớn như thế rồi, ba à ba không thấy mất mặt khi để nó ngồi cạnh ba sao? Con cả đời cũng không thể quên ngày đó, chỉ vì một thằng đàn ông mà nó dám bỏ ba bỏ gia đình này."
"Đúng đó, con không có đứa em gái nào vong ơn bội nghĩa như nó cả."
"Cháu gái cũng không...!vừa nhìn đã thấy giống ba của nó, chán ghét chết đi được." Vợ của Ngọc Từ Lâm bất giác xen miệng vào chê bai.

Cái vẻ mặt kênh kiệu kia vô ý lọt vào tầm mắt của cô, Bối Lạc Lạc rất không thích những ai có những lời lẽ phiếm nhã với ba mẹ của mình, chỉ cần động là cô liền chạm.

Nghĩ đến đây, Bối Lạc Lạc cầm ly nước hất thẳng vào mặt của bà ta trước bao cái nhìn ngạc nhiên: "Đừng trách tôi, tôi chỉ là giúp bà tỉnh táo lại một chút để lựa lời mà nói cho dễ nghe."
"Con nhóc mất dạy này, mày đúng là không được dạy dỗ tốt nên mới hành xử như vậy." Bà ta giận đến đỏ mặt đứng dậy lấy khăn giấy lau đồ mình, chấp nhất mách lẻo với ba chồng: "Ba, ba xem cháu gái yêu quý của ba xem nó làm gì con này, dù gì con cũng là cô chồng của nó vậy mà nó dám..."
Bối Lạc Lạc đưa tay, nhăn mặt lạnh lùng nói: "Bà đã ghét tôi thì hà khắc gì tôi phải tôn trọng bà nữa, trực tiếp để bà ghét càng thêm ghét."
Con gái lớn thấy mẹ của mình bị hất nước không tránh khỏi hung hăng: "Này! Mày muốn bị đánh đúng không, đừng nghĩ là cháu gái thất lạc mấy năm nay quay về rồi thì không ai làm gì được mày, chỉ cần tao muốn mày liền không xong đâu."
Trước lời cảnh cáo này của chị gái họ chỉ làm Bối Lạc Lạc thêm buồn cười chứ không khiến cô sợ hãi: "Cô nghĩ tôi hiền lành tới nỗi đứng yên để chịu đòn ư?"
"Hừ! Mày thì làm được gì, ngoảnh đi ngoảnh lại mày cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối."
"Trinh Trinh cháu im miệng được rồi."
Ngọc Phước Hải lúc này không còn đủ kiên nhẫn, lạnh giọng đối với Ngọc Trinh Trinh.

Chỉ cần ông đã lên tiếng thì cô ta không dám cãi lại, hậm hực lùi về sau mặc nhiên trong mắt vẫn còn thứ gì đó gọi là oán giận cô.

Điều đó không thể khiến Bối Lạc Lạc bận tâm, cô hờ hững đối với người của Ngọc gia, dù có máu mủ với họ thì sao? Sự xuất hiện của cô vẫn không được bất kì ai đón nhận, những người chú rồi anh chị họ tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy miệt thị, xem cô là rác rưởi hay xem cô là vô hình?
"Không phí nhiều thời gian nữa, ba nói thẳng luôn Lạc Lạc chính là đứa ba chọn làm người thừa kế."
Câu nói của Ngọc Phước Hải khiến mọi người sửng sốt kể cả Bối Lạc Lạc cũng như vậy, cô nhìn Ngọc Phước Hải không chớp mắt, gặn hỏi: "Ông quyết định như vậy thật sao?"
Ngọc Phước Hải vuốt ve tay của cháu gái, trìu mến nói: "Ông quyết định kĩ càng lắm rồi, chỉ có cháu mới là thích hợp nhất."

"Ba...!ba làm vậy thật không công bằng mà, bọn con cũng là con của ba vậy mà lại không bằng một đứa cháu thất lạc."
"Anh hai nói chí phải, con nhỏ này nhìn ngốc nghếch như vậy mà ba lại chọn nó thừa kế, ba thật sự xem trọng nó quá rồi."
"Nhà có biết bao đứa cháu ba không chọn lại chọn nó, rồi mấy đứa nó xem ba ra gì đây?"
Đối với mấy lời nói ác ý dồn dập này không khiến Ngọc Phước Hải xáo động nội tâm được, ý ông đã quyết cho dù trời có sập xuống cũng không thể thay đổi.

Vẻ nghiêm túc hiện rõ trên mặt ông, lời nói uy lực vang lên: "Vì sao ta lại chọn Lạc Lạc? Các con chỉ mới gặp nó nên không rõ nó như thế nào cũng đúng.

Nhưng mà ba có niềm tin rất chắc chắn nó sẽ làm rất tốt thay vì là tụi con.

Các con nghĩ mình có thể sao? Không đâu, ba lớn tuổi như vậy rồi bà nhìn người không thể sai được."
"Chuyện nữa là, các con tỏ ra ngoan hiền gần gũi làm gì trong khi ở ngoài lại như chó với mèo, mấy đứa cháu cũng vậy.

Suốt ngày ăn chơi trác táng chẳng biết ngó trước lường sau cho đến khi mất trắng mới hối tiếc ư?"

"Ba đừng nói nữa, căn bản bọn con không đồng ý chuyện này."
"Thì đã sao? Tất cả là của ba, ba muốn giao cho ai đó là quyền của ba.

Tiếng nói của con trong chuyện này vốn dĩ không có tác dụng."
"Cháu có thể không nhận được không?"
Bối Lạc Lạc bộc bạch nói, thật sự việc này đi quá sức tưởng tượng của cô rồi.
"Còn giả vở giả vịt làm gì, chẳng phải là trong lòng vui đến phát điên sao?"
Cháu út không chủ được mà lên tiếng chế nhạo cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận