Dự định ban đầu cô đến đây chỉ để làm rõ chuyện năm đó với ông của mình lại không nghĩ đến lại dính líu vào chuyện tài sản của Ngọc gia.
Từ trước đến giờ ai cũng biết cô không phải là người tham lam, sản nghiệp của ông ngoại thì quá lớn, cô làm sao dám nhận trông khi chính cô còn không rõ sẽ làm tốt nhiệm vụ mà ông giao lại.
Căn bản chính là không chắc chắn mình có thể làm được, vậy mà mấy người anh lớn chị lớn của cô có vẻ xem cô như cái gai trong mắt, thậm chí còn nói mấy lời vô cùng khó nghe, Bối Lạc Lạc không thích ai chỉ trích mình như vậy: "Anh có quyền tin hoặc không, tôi không dư hơi sức ở đó giải thích cho anh nghe."
Anh họ của cô- Ngọc Phú Trạch chau mày cho rằng cô khinh khi mình, thậm chí còn có thái độ thiếu tôn trọng: "Em gái, em nên biết rõ em là người nhỏ nhất ở đây, đừng nghĩ có ông chống lưng liền không xem ai ra gì."
Bối Lạc Lạc ra chiều ủy khuất: "Anh họ anh có nhầm lẫn gì không? Tôi không xem ai ra khi nào ấy nhỉ, chính anh lên tiếng nói này nói nói tôi trước cơ mà.
Không nói lại liền muốn trách móc hả, tôi thấy anh nên mặc váy vào đi chứ nhìn cỡ nào cũng thấy anh giống đàn bà."
"Em..."
Ba của Ngọc Phú Trạch ngồi gần cô nhất, nghe thấy cô xỉ vả con trai của mình liền không chịu được định đứng lên dạy dỗ cô.
Nhưng căn bản không biết cô là ai, muốn đánh là đánh được cô sao? Bối Lạc Lạc thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời bắt lấy cánh tay của chú mình, chỉ suýt chút nữa bàn tay thô thiển kia đã dán lên mặt của cô.
Ánh mắt khi cô nhìn chú mình chỉ trách không thể đóng băng: "Chú nghĩ chú là ai mà muốn đánh tôi?"
"Ba, ba xem xem cháu gái yêu quý của ba đi kìa, hỗn láo như vậy mà ba lại để nó thừa kế sao? Nói không chừng có ngày nó đuổi ba ra khỏi nhà."
Ngọc Phước Hải từ nãy giờ vẫn im lặng để Bối Lạc Lạc xử lý, vậy mà mọi chuyện ngày một rắc rối hơn điều đáng nói là cháu gái của ông đồng thời cũng là cháu ruột của họ, vậy mà hình như không ai xem Bối Lạc Lạc là người trong nhà chính điều đó khiến Ngọc Phước Hải vô cùng khó chịu: "Ta đã từng tuổi này rồi còn đợi các con dạy cho cách nhìn người nữa hả? Ý ta đã quyến không cần các con xen vào, kể từ nay về sau chỉ cần đứa nào dám kiếm chuyện với Lạc Lạc thì đừng trách ta."
"Ba..."
Nói rồi Ngọc Phước Hải hừ lạnh bỏ đi lên phòng căn bản không để ý đến dưới nhà là những ánh mắt không cam tâm của con và cháu của mình.
Bối Lạc Lạc cảm thấy mình không nên ở đây, định lên phòng thưa hỏi ông đi về, khi cô bước lên bậc thang đầu tiên một giọng nói oán giận vang lên: "Là đứa mất tích mấy năm nay đột nhiên quay về chắc là có tính toán từ trước hết rồi.
Vậy mà lại làm bộ làm tịt để nhận sự thương hại."
Lời này lọt vào tai của cô rõ mòn mọt không xót chữ nào, bàn chân đặt nhẹ xuống bậc thang nhưng có cảm giác nặng nề vô cùng, Bối Lạc Lạc bất đắc dĩ thở dài: "Một người thích so đo như chú bởi mới nói không giàu có lên nỗi."
Chú thứ ba của cô bị cháu gái ruột nhạo báng trước mặt anh em rồi cả chị dâu liền lấy làm mất mặt, giận mà đến cả gương mặt đỏ chạch: "Mày đúng là đứa không được dạy dỗ đàng hoàng mà, ăn nói không chút nào là tôn trọng."
"Chú không tôn trọng tôi vậy hà khắc gì tôi phải tôn trọng chú.
Ở đời có qua thì có lại, đừng nghĩ chú vai vế lớn hơn tôi liền làm tôi sợ chú.
Không có đâu."
Câu nói của Bối Lạc Lạc khiến tất cả mọi người ai nấy cũng sửng sốt.
Người hầu trong nhà nghe cô nói cũng phần nào đoàn được cô là người không dễ đụng vào.
Thẳng thừng cãi lại người lớn hơn mình chỉ vì người đó thiếu lịch sự.
Đứa con gái của chú ba mất kiểm soát sổ sàng đi đến cầm theo một ly nước có ý định hất vào người cô.
Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng mà Bối Lạc Lạc vẫn không thấy mình bị ướt, khi cô mở mắt ra đã nhìn thấy một tấm lưng cao lớn chắn trước mặt của mình.
Mùi hương và dáng dấp quen thuộc này tất cả đều ập đến kí ức mang tên hoài niệm của cô.
"Từ lão đại!"
Ngọc Tranh cứng nhắc người khi vô tình hất nước vào Từ Lục Ngạn, quýnh quáng hết cả lên đi tìm khăn giấy để lau giúp anh, miệng ríu rít xin lỗi: "Từ lão đại tôi không cố ý đâu."
Từ Lục Ngạn lạnh nhạt quay lại, mặc kệ áo của mình đang bị ướt.
Người làm anh quan tâm nhất vẫn chỉ có cô: "Lạc Lạc!"
"Cảm ơn Từ lão đại đã giúp tôi."
Bối Lạc Lạc nhàn nhạt nói, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn anh.
Để anh không chạm vào mình liền né tránh lùi chân.
Hành động của cô khiến trái tim Từ Lục Ngạn một lần nữa dậy sóng, đau đến tê dại.
Mặc nhiên vẫn cười, chỉ là nụ cười như thể hàng ngàn nỗi buồn tạo nên: "Không có gì."
"Tránh xa Từ lão đại ra, đồ dơ bẩn thấp hèn như mày không xứng đáng đứng cạnh anh ấy."
Ngọc Tranh khó ở khi thấy cô và Từ Lục Ngạn đứng gần nhau, còn được anh một mực quan tâm đến m
không chịu được liền đẩy cô.
Bối Lạc Lạc vịn tay lên ghế tránh cơ thể cử động mạnh ảnh hưởng đến con của mình, mắt cô tựa như lưỡi kiếm sắc nhọn dán thẳng vào Ngọc Tranh: "Nói chuyện đừng động tay động chân như vậy, nếu không hậu quả khó lường.
"
"Hừ! Mày uy hiếp ai vậy, mày làm gì được tao nào."
Lời cảnh cáo của Bối Lạc Lạc xem ra cô ta để ngoài tai, không nghe thậm chí còn đẩy vai cô thật mạnh.
Với hành động này chính là cố chấp gây hấn.
Bối Lạc Lạc nhịn không được nữa, nhanh như thoắt chụp lấy cánh tay của cô ta bẻ ngược đến nỗi nghe tiếng 'rắc rắc' của xương gãy.
Ngọc Tranh đau điếng người, miệng la hét toáng lên: "Á...!tay của tôi, tay của tôi, á..."
"Tôi cảnh cáo rồi chỉ tại cô không nghe mà thôi.".