Từng câu từng chữ mà Khắc Yên Mỹ nói đều chạm đến trái tim của Bối Lạc Lạc, cô biết Khắc Yên Mỹ không có ý gì chỉ là uất nghẹn thay cô nên mới nói như vậy.
Khắc Yên Mỹ nói đúng, trong chuyện tình yêu muốn có được hạnh phúc về sau nhất định phải cùng nhau vượt qua mọi thử thách, nói thì rất hay nhưng mà Bối Lạc Lạc không tài nào thực hiện được.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân vô dụng đến như vậy, không thể cho con của mình có một mái ấm bình yên như bao người, chỉ đành đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn Từ Lục Ngạn tay trong tay cũng người khác bước vào lễ đường.
"Chuyện đã đi đến nước này rồi em không cần nói gì cả, ý chị đã quyết thì không thay đổi đâu."
"Em chỉ muốn nói ra lòng mình mà thôi, còn chị quyết định như thế nào em đều ủng hộ chị.
Chị phải nhớ là chị không có một mình, chị còn có em và chị Tiểu Yên nữa."
Nói rồi ba cô gái xinh đẹp bất chợt ôm chầm lấy nhau òa khóc thật to, cả gian phòng rộng lớn chứa đầy tiếng thút thít của ba người.
Không nghĩ lại có một ngày ba người họ khóc nhiều đến như vậy.
Thoạt sau Bối Lạc Lạc cùng hai người họ ra ngoài mua chút đồ để chuẩn bị cho chuyến bay dài hạn sắp tới của mình.
Có lẽ sẽ mua rất nhiều đồ để đem theo.
Sau khi đến trung tâm thương mại cả ba trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người.
Khắc Yên Mỹ ăn mặc kín đáo nhưng khi che đậy được vẻ đẹp thuần khiết của mình, còn Mỹ Tiểu Yên lại ăn mặc gợi cảm hơn một chút, đây là phong cách từ trước đến giờ của Mỹ Tiểu Yên nên không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Khác biệt nhất vẫn là Bối Lạc Lạc, hôm nay cô khoác lên mình một chiếc váy màu tím ôm sát cơ thể của mình.
Mặc dù cô đang mag thai nhưng mà vẫn chưa có bụng, nên khi nhìn vào người ta không phát hiện ra điểm bất thường.
Cô rất ít khi mặc váy, mà một khi đã mặc vào rồi thì không thể chê vào đâu được.
Ba người cùng đi đến chỗ bán đồ gia dùng khi sinh em bé.
Toàn mấy món đồ đáng yêu, tuy Khắc Yên Mỹ và Mỹ Tiểu Yên chưa có con lại vô tình thích thú muốn mua mà cất giữ cho con của họ sau này.
Khắc Yên Mỹ nói cần mua những món đồ khác nên đi sang chỗ khác một mình, cô nàng đứng lựa rất ung dung.
Ở đối diện Khắc Yên Mỹ có một chàng trai ăn mặc lịch lãm, tuy nhiên khuôn mặt lại không tự tế chút nào, ánh mắt khi nhìn thấy Khắc Yên Mỹ chính là mê mẫn chỉ trách muốn chảy cả nước miệng ra ngoài.
Tạ Tiểu Ân len lén chỉ tay cho anh bạn của mình, nói: "Thấy cô gái đó thế nào?"
Bạn của hắn nhìn theo hướng chỉ tay, quan sát từ trên xuống dưới rồi chậc lưỡi: "Điện nước đầy đủ, ngon phết đó."
Tạ Tiểu Ân nhếch mép cười đầy xấu xa: "Tao cũng thấy vậy, nhìn ngon hơn mấy đứa tao từng xơi qua."
Dứt lời Tạ Tiểu Ân lè lưỡi liếm môi của mình như thể đang rất thèm khát cơ thể của Khắc Yên Mỹ.
Trong đầu nảy ra ý định xấu xa nào đó: "Tao nhất định phải có được con mồi ngon này."
Nói là làm ,Tạ Tiểu Ân nhấc chân bước đến gần Khắc Yên Mỹ, bày ra biểu cảm hết sức lịch thiệp vốn không có điểm nào là gian xảo để Khắc Yên Mỹ nghi ngờ cả.
Đúng lúc Khắc Yên Mỹ cần lấy món đồ trên cao nhưng căn bản không lấy được, chớp lấy cơ hội Tạ Tiểu Ân nhón chân đưa tay một cái liền lấy đưa cho Khắc Yên Mỹ: "Cô cần lấy món đồ này đúng không?"
Trước giờ Khắc Yên Mỹ rất hiếm khi ra ngoài, lần này được đi bất chợt lại có người giúp mình, nhìn có vẻ phong độ ôn nhu nên Khắc Yên Mỹ lơ là cảnh giác, chốc đã e ngại: "Đúng vậy, cảm...cảm ơn anh."
Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Khắc Yên Mỹ, Tạ Tiểu Ân liền thấy phấn khích trong lòng: "Cô còn cần giúp gì không?"
Khắc Yên Mỹ ôm chặt món đồ trong tay khẽ lắc đầu.
Thấy vậy Tạ Tiểu Ân ân cần cầm đồ giúp Khắc Yên Mỹ, càng khiến cô nàng có cái nhìn thật khác về hắn.
"Cô có bạn trai chưa?"
Không biết từ khi nào hai người đã rất gần gũi với nhau, Tạ Tiểu Ân cùng Khắc Yên Mỹ đi lựa từng món đồ còn trò chuyện để hiểu nhau hơn.
Thậm chí Khắc Yên Mỹ còn không thấy chút nào bài xích với hắn ta cả, dường như cô nàng bị cuốn hút bởi vẻ ngoài lịch lãm, hòa nhã của Tạ Tiểu Ân.
Nhưng thực chất hắn chính là một têm sát gái.
Chỉ cần nhìn thấy 'bông hoa' nào xinh đẹp mĩ miều đều lên cơn dục vọng mong muốn được thỏa mãn, có thể nói chưa có ai từng lọt khỏi lưới tình của hắn, có điều 'bông hoa' xinh đẹp cỡ nào khi rơi vào tay hắn đều trở nên héo úa, Khắc Yên Mỹ chính là bông hoa tiếp theo mà Tạ Tiểu Ân đang nhắm tới.
Khắc Yên Mỹ thành thật nói: "Tôi chưa."
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám tuổi."
"Ồ! Vậy còn đi học sao?"
Tạ Tiểu Ân đi đằng sau Khắc Yên Mỹ sau khi nghe tuổi của cô nàng xong, ánh mắt hiện lên vẻ mê muội, mồi đã ngon lại còn tươi sống.
"Không còn, tôi nghỉ học từ rất lâu rồi."
"Vậy bây giờ cô làm việc gì?"
Khắc Yên Mỹ nghe đến đây không vội trả lời, trầm tư vài giây mới đáp: "Làm việc về máy tính."
Câu nói vô cùng cẩn trọng, chuyện Bối Lạc Lạc là sát thủ đã thuê mình làm việc tất nhiên Khắc Yên Mỹ sẽ không nói ra.
"Giỏi quá rồi, phải chi bạn gái tương lai của tôi cũng giỏi như cô thì tốt biết mấy."
Đã đến lúc Tạ Tiểu Ân sử dụng chiêu trò cấp cao của mình.
Lời lẽ nịnh nọt chính là lưỡi dao khiến phụ nữ dễ rơi vào lưới tính.
"..."
Khắc Yên Mỹ nghe vậy đột nhiên ngại ngùng, vành tai thoáng chốc đã đỏ lên..