Đang lúc hai người nói chuyện một cách thâm tình thì Bối Lạc Lạc và Mỹ Tiểu Yên xuất hiện phá vỡ khoảnh khắc này.
"Yên Mỹ, em mua đồ xong chưa?"
Khắc Yên Mỹ hoảng loạn: "Em...!em xong rồi ạ!"
Nói rồi Khắc Yên Mỹ đi qua chỗ hai người họ, Tạ Tiểu Ân nhìn theo bóng lưng của Khắc Yên Mỹ lại sinh ra nuối tiếc, móc điện thoại ra gọi cô nàng: "Cô gái có thể cho tôi xin số điện thoại được không?"
Khắc Yên Mỹ quay lại nhìn hắn, hai má thoáng chốc đã ửng hồng sau đó cũng cho hắn số điện của mình.
Mỹ Tiểu Yên thấy vậy liền hất vai chăm chọc: "Ai đó?"
Khắc Yên Mỹ ngại đến mức không ngẩng đầu lên: "Bạn mới quen thôi."
"Yên Mỹ của chúng ta sắp có bạn trai rồi nha." Mỹ Tiểu Yên nhìn Bối Lạc Lạc nói khẽ.
Từ trước đến giờ Khắc Yên Mỹ chỉ làm việc ở bên cạnh cô, đột nhiên hôm nay ra ngoài lại có người muốn xin số điện thoại.
Nếu như Khắc Yên Mỹ có bạn trai thì cô thấy ấm lòng thay cô nàng, chỉ là cô xem Khắc Yên Mỹ như em ruột của mình cho nên đối với việc này cô cần xem xét rõ tình hình.
Bởi vì cô cảm nhận thấy cậu thanh niên này có gì đó bất thường, mặc dù hòa nhã miệng cười lịch thiệp nhưng con người thật hình như không phải như vậy.
Tạ Tiểu Ân bất chợt bước đến cúi đầu chào cô và Mỹ Tiểu Yên: "Em chào hai chị ạ!"
Mỹ Tiểu Yên không khắt khe suy nghĩ nhiều như Bối Lạc Lạc, vừa thấy Tạ Tiểu Ân lễ phép như vậy đã hài lòng, cười tít mắt nói: "Ha ha, cậu có phước lắm mới gặp được Yên Mỹ nhà tôi đó."
Tạ Tiểu Ân cười đáp lại: "Thì ra cô tên là Yên Mỹ, đẹp người đẹp đến cả tên."
Mỹ Tiểu Yên gần như tan chảy nói: "Cậu trai này rất biết cách nói chuyện nha, tôi chấm cậu rồi đó."
Nói rồi Mỹ Tiểu Yên lấy giỏ đựng đồ của Khắc Yên Mỹ, rồi đẩy cô nàng về phía Tạ Tiểu Ân nói: "Hai người đi ăn đi uống để tìm hiểu nhau đi, khi nào xong rồi hẳn về."
Khắc Yên Mỹ có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Chị Tiểu Yên, chưa gì mà chị đẩy em cho người ta, thật buồn mà."
"Gì mà phải buồn, có bạn trai là điều tốt...!đừng nhiều lời nữa mau đi ăn đi."
Bối Lạc Lạc từ nãy đến giờ mới cất tiếng nói: "Không được, chị còn chuyện cần em làm."
Tạ Tiểu Ân như rơi vào thất vọng, hắn ta còn nghĩ sẽ được thưởng thức mồi ngon, vậy mà phút chốc vuột mất.
Khắc Yên Mỹ có chút buồn bã: "Vâng ạ."
Mỹ Tiểu Yên cau mày trách cô: "Lạc Lạc cậu nhỏ nhen quá rồi, lâu lâu Yên Mỹ mới được ra ngoài mà."
"Mình nói một lần tuyệt không nói hai lần, còn nếu như muốn đi ăn để nói chuyện cũng được thôi mình sẽ đi cùng hai đứa."
Lời nói băng lãnh đầy khó chịu của Bối Lạc Lạc khiến cả Khắc Yên Mỹ và Mỹ Tiểu Yên phải nín lặng, đến cả Tạ Tiểu Ân cũng không dám lên tiếng xin xỏ.
Khí thái của cô quá lạnh lùng, vừa mới tiếp xúc thôi đã làm Tạ Tiểu Ân phải e dè phần nào.
Thường thì chỉ có người già mới khắt khe như vậy, lần đầu Tạ Tiểu Ân chứng kiến một cô gái xinh đẹp khó tính đến như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy như có một lực cản trở đó chính là cô.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định bốn người đi cùng nhau.
Lần đầu gặp mặt Tạ Tiểu Ân vô cùng hào phóng: "Mọi người ăn gì uống gì cứ gọi thoải mái đi, chầu này em trả."
Tiền thì họ không thiết, cơ mà có người khao ngu gì mà không ăn cho đã.
Mỹ Tiểu Yên khá thật tình, kêu rất nhiều món ăn.
Cả bàn ăn lớn đầy ắp là đồ ăn, mùi thơm tỏa ra như thể đang muốn quyến rũ Mỹ Tiểu Yên.
Cô nàng tuyệt nhiên không thể bỏ qua điều tuyệt vời này, trực tiếp gấp thức ăn cho vào miệng.
Tạ Tiểu Ân và Khắc Yên Mỹ cũng bắt đầu ăn.
Chỉ có Bối Lạc Lạc là ngồi im lìm không ăn cũng không uống.
Ánh mắt dán chặt ra bên ngoài một cách u sầu.
"Lạc Lạc, cậu không ăn sao?"
Mỹ Tiểu Yên ngồi cạnh khẽ khều tay cô.
Ý thức dần trở về, Bối Lạc Lạc quay qua nói: "Cậu ăn đi, mình còn no lắm!"
"Cậu đã ăn gì mà no?"
"..."
Mỹ Tiểu Yên dù sao đi nữa vẫn luôn quan tâm cô vô cùng, ngay cả khi bận ăn vẫn không quên gọi cô.
Biết rõ Bối Lạc Lạc là người có tính cố chấp nên chỉ có hành động mới làm lại cô, căn bản sử dụng lời nói thì không giúp ích được gì.
Mỹ Tiểu Yên gấp bỏ đồ ăn vào bát cho cô, cô không ăn thì mình đút, chính vì sợ Mỹ Tiểu Yên sẽ làm như vậy nên Bối Lạc Lạc bất đắc dĩ mới cầm đũa gấp đồ ăn mà ăn.
Đúng lúc đang ăn lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào, chỉ là Từ Lục Ngạn không hề đi một mình mà anh đi cùng Bạch Như Tuyết.
Cô ta khoác tay anh trong hai người thân mật vô cùng.
Trên môi của Bạch Như Tuyết luôn giữ một nụ cười thật tươi, khi thấy cô liền nhìn tỏ ra đắt thắng.
Bối Lạc Lạc đang ăn gần như bị nghẹn, Mỹ Tiểu Yên sốt sắng đưa cô ly nước để uống mới hết.
"Sao vậy Lạc Lạc, chỉ ăn chút rau mà cậu cũng nghẹn được nữa hả?"
"Mình không sao."
Lần này đến lượt Mỹ Tiểu Yên nhìn thấy hai người khi Bạch Như Tuyết kéo anh cố tình đi đến bàn của bọn họ.
Mỹ Tiểu Yên lườm nguýt không ưa: "Vừa nãy không khí còn trong lành đột nhiên lại trở nên đằng đằng sát khí, chả hiểu nỗi."
Bạch Như Tuyết biết rõ Mỹ Tiểu Yên đang ám chỉ mình, cô ta không hề tức giận mặc khác vẫn tỏ ra kiêu ngạo nói: "Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Ở đây vẫn còn dư một chỗ chi bằng cho tôi và Lục Ngạn ngồi cùng cho vui."
Mỹ Tiểu Yên liếc xéo, chán ghét nói: "Cô thấy mặt tôi có đang giống vui vẻ không?".