Tác Thổ Lai đứng từ cửa sổ tầng 3 nhìn ra ngoài.
Ly cà phê đen trên tay vẫn nghi ngút khói.
Vừa mới buổi chiều còn nắng gắt mà bây giờ đã mưa rồi.
Anh vốn không thích trời mưa, nhưng hôm nay lại có chút phấn khích.
Một ô tô đen dừng trước cổng nhà.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Từ trên xe, một người đàn ông vest đen bước xuống cầm ô, mở cửa sau cho một cô gái bước xuống.
Lạnh lùng, kiêu sa.
Cô ấy, Mỹ Tiểu Yên, chính là hôn thê của anh, tất nhiên, chuyện này trong giới rất ít người biết, chỉ là, mối hôn sự do cha mẹ định đoạt, mà cô ấy chưa từng để tâm tới.
Từ lúc xuống xe, Mỹ Tiểu Yên đã biết có người âm thầm nhìn cô, cô biết, là anh,Tác Thổ Lai.
Nhưng hôm nay cô đến không phải để gặp anh, mà là Tác lão gia và Tác phu nhân muốn gặp cô.
Họ vốn đã định cư ở Anh, bây giờ về Thành Phố này, vì lẽ gì, cô đương nhiên rõ hơn ai hết.
Chỉ một lời mời dùng cơm thôi, cũng đủ khiến Mỹ Tiểu Yên khó xử.
Nhưng mà, Mỹ gia đại tiểu thư – trên vai cô là cả Mỹ gia, liên hôn mang đến lợi ích, cho dù cô không mấy thích Tác Thổ Lai, cô vẫn phải gả cho anh mà thôi.
Chuyện kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng các bậc trưởng bối đã không đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Mà cô, thì không muốn hoàn toàn thuộc về bất cứ ai.
Mỹ Tiểu Yên vào nhà, Tác quản gia cúi người cung kính chào rồi dẫn cô đến phòng khách gặp Ông bà Tác trước.
"Bác trai, bác gái, con đã đến!"_ cô hơi mỉm cười, lễ phép chào hỏi hai vị phụ huynh.
"Yên Nhi, con đến rồi.
Lâu rồi không gặp Bác rất nhớ con."_ Tác phu nhân cười rạng rỡ, tiến đến ôm nhẹ cô.
Phu phụ Tác gia đối với người của Mỹ gia chính là bạn tốt.
Nhiều năm trước khi Mỹ gia gặp phải khó khăn, chính phủ ra lệnh phong sát, không ai có thể cáng đáng, ông nội vừa trải qua trận bệnh không thể gượng dậy, cha mẹ cô bị người của chính phủ tạm giữ, cô thì còn quá nhỏ, chính là Tác gia đã đứng ra cứu Mỹ gia.
Ông nội vô cùng cảm kích, cha mẹ cũng đồng tình, Mỹ Tiểu Yên – đại tiểu thư dòng chính duy nhất mặc định sẽ gả cho Tác gia như một sự nợ ân huệ đến đời cô phải trả.
Có điều chuyện này vốn rất kín tiếng, bởi vì có quá nhiều nhiễu sự do chính phủ gây ra.
“ Yên Nhi, con đến muộn quá, bác đói bụng rồi chúng ta ăn cơm thôi”
Ông Lâm bỏ tờ báo xuống bàn, vươn vai đứng dậy cười cười nói.
“Ông này thật là...”_ Bà Lâm cười rồi liếc xéo ông chồng
“Xin lỗi Bác, tại con hơi bận...”_ cô vẻ có lỗi nói.
“Không sao đâu con.” – Tác phu nhân mỉm cười –“À còn Quý Bạch vẫn chưa xuống, con giúp bác lên gọi nó nhé”
“Vâng...”
Cô biết bà Lâm luôn muốn tạo cơ cho cô với anh được ở riêng, nhưng cô lại không thích điều này chút nào.
Bà luôn đặt cô vào nhưng tình thế khó, muốn từ chối cũng không được.
Cốc...cốc...!
Cô không có thói quen xông thẳng vào phòng người khác, kể cả là vị hôn phu trên danh nghĩa nên đứng ngoài từ tốn gõ cửa.
“Vào đi” _ chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.
“Cạch...” Tiểu Yên mở cửa phòng bước vào, Thổ Lai vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, khi cô đến gần anh mới chậm rãi quay lại, lạnh nhạt nhìn cô.
“Bác...!bảo em gọi anh xuống ăn cơm.”
Cô nói rất nhẹ, cũng rất lạnh lùng, xong rồi thì quay lưng bỏ đi.
Nhưng anh đâu có dễ dàng cho cô đi, mau chóng vòng một tay qua eo, dụng lực kéo cô khóa vào lồng ngực, gương mặt không góc chết lạnh lùng vùi vào cổ cô.
Cô không phản kháng, vì cô biết rằng, bản thân càng lạnh nhạt, thờ ơ thì đối với anh, có lại là sự cổ vũ cuồng nhiệt để anh chiếm lấy cô.
"A..." Cô khẽ kêu lên khi anh cắn vào cổ, anh thích khiến cô yếu ớt khi ở trước mặt mình.
Mùi hương nhẹ trên người cô làm anh mê đắm, người phụ nữ này luôn làm anh mất lý trí.
“Chừng đó được rồi, dừng lại đi Thổ Lai...”
Cuối cùng cô vẫn là người kết thúc.
“Không thích..."
“Tác Thổ Lai...”
Cô nhẹ nhàng gọi cả họ cả tên, anh biết cô sẽ giận nên vội vàng buông cô ra.
Cô vẫn giữ gương mặt thiên thần lạnh lùng, còn anh chưng ra khuôn mặt đáng thương.
Mỹ Tiểu Yên vẫn là Mỹ Tiểu Yên, nghe cái tên thôi cũng đủ cao ngại rồi.
Nhưng anh chính là như vậy mới thích cô.
So với mấy cô nàng õng à õng ẹo, não ngắn thì Tiểu Yên hơn cả nghìn lần.
Gương mặt thiên thần, được đào tạo bài bản, sở hữu khối tài sản kếch xù, gia thế hiển hách hơn bất kỳ ai, nhìn ở góc độ nào thì hôn thê của anh cũng không hề có khuyết điểm.
Đây cũng là lý do mà cô ghét anh và cuộc hôn nhân sắp đặt này ư?
Mỹ Tiểu Yên quay lại nhìn anh, bàn tay thon trắng vuốt ve nhẹ gương mặt anh, ánh mắt đầy giễu cợt, lạnh nhạt nói:
“Tác đại thiếu gia, anh gầy đi rồi, mỗi ngày đều gặp mặt, sao tôi không nhận ra điều này nhỉ?”
Nói xong cô nhanh chóng quay người bỏ đi.
Anh vẫn lạnh người đứng đó, không hổ danh Mỹ đại tiểu thư, nồng nhiệt có, lạnh nhạt cũng không thiếu.
Vẫn dành một góc nhỏ để quan tâm anh vậy là đủ rồi.
“Yên Nhi, anh lao lực bởi vì em.”
“Chuyện của trường học, đúng là anh nhọc lòng, nhưng anh cũng nhọc lòng chuyện của chúng ta không kém!”
Mỹ Tiểu Yên cười cười như sự lạnh nhạt trong đôi mắt cũng không hề giảm xuống.
Qủa nhiên mỗi lần nhắc đến kết hôn cô đều như có như không mà phản đối.
“Được rồi, Yên Nhi, chuyện này để nói sau đi được không?”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm, được không?”
“Được.”
Cũng đói rồi, anh đuổi theo cô xuống nhà dùng cơm.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, nhưng cô không thoải mái, bởi đề tài chủ yếu là việc kết hôn của cô và anh.
Năm nay cô 27 tuổi, cũng không còn sớm nữa.
Ông nội Mỹ gia từ một năm trước, đã luôn thúc giục hôn sự này.
Cô cũng biết, ông nội tuổi đã cao, ngoài trừ việc muốn nhìn thấy hai gia tộc liên hôn để Mỹ gia có chỗ dựa, cũng là muốn thấy đứa cháu gái duy nhất được hạnh phúc.
Xem ra, cô phải tính đường dài rồi!.