Lê từng bước, lang thang giữa lòng thành phố, Khắc Yên Mỹ cảm thấy cần phải xốc lại tinh thần, dạo gần đây vì Tạ Tiểu Ân mà xem cô cái gì cũng không để tâm.
Lại bị người người chị em tốt là Bối Lạc Lạc phản đối gay gắt mối tình này càng khiến cô buồn tủi.
Lang thang mãi, cô dừng lại ở một quán bar, cái tên nghe cũng hay, “HELL”.
“Tên cũng hay nhỉ?”
Khắc Yên Mỹ khẽ lẩm bẩm, bước vào quán bar.
Lần đầu tiên vào quán bar, bị một thứ âm nhạc dội thẳng vào tâm trí khiến cô có phần tỉnh táo.
Có một chút phấn khích len lỏi trong lòng, dù sao thì, chuyện bị người chị em tốt hắc hủi, Tạ Tiểu Ân anh ta lại không mấy để ý đến cảm giác của cô khiến cô không nhịn được mà muốn đi giải sầu.
“Một ly whisky.”
Khắc Yên Mỹ đến quầy bar ngồi xuống, mỉm cười nói với nhân viên phục vụ.
Anh ta khoảng chừng ngoài ba mươi, rất điển trai.
Anh ta gật đầu rồi rót rượu, đẩy tới trước mặt cô:
“Của cô đây người đẹp.”
Khắc Yên Mỹ hài lòng nhoẻn miệng cười, đưa ly whisky lên chậm rãi thưởng thức, mùi hương hoa, cam quýt và một chút hương gỗ phảng phất, cô một hơi uống cạn ly rượu.
Không biết do uống vội, hay do tâm trạng không tốt mà cô chỉ cảm nhận được vị đắng.
Khắc Yên Mỹ quyết định thử lại:
“Một ly nữa.”
Cô đẩy ly đến chỗ nhân viên điển trai đó, nói với nụ cười xinh đẹp nhẹ nhàng.
Cứ như vậy, ly này đến ly khác, hết một ly lại tiếp một ly, không biết uống đã bao nhiêu, Khắc Yên Mỹ cảm thấy choáng váng.
Thường thì, tửu lượng của cô không phải yếu như vậy, hay là vì tâm trạng ảnh hưởng đến tửu lượng nhỉ?
Có điều, càng lúc, những ký ức, những kỷ niệm bên Bối Lạc Lạc kia lại càng hiện ra rõ ràng và rành mạch, giống như một thước phim quay chậm hiện ra trong đầu cô.
Tim cô đau đớn như bị bóp nghẹt, cô cắn chặt răng kìm nén nỗi lòng của mình.
Cô không thể khóc được, người chị em tốt vì ngăn cản tình cảm của cô mà đến đoạn tình cảm này cũng không cần.
“Đáng ghét, đi hết đi, tôi không cần các người.”
Khắc Yên Mỹ vừa mắng vừa uống cạn ly rượu, đầu óc cô không còn rõ ràng nữa rồi.
“Tôi cũng chỉ muốn có một tình cảm thuộc về mình thôi mà.”
Khắc Yên Mỹ nói một mình, nơi này loạn nhịp trong tiếng hét hò và âm nhạc điên loạn, cùng với những ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi, chẳng ai nghe mà cũng chẳng ai để ý tới lời cô nói.
Đột nhiên có một anh chàng từ đâu đó đi tới, nâng ly lên:
“Người đẹp, tôi có thể mời em một ly không?”
Khắc Yên Mỹ mỉm cười đắc ý, thầm nghĩ, “mình cũng xinh đẹp mà, phải không?”, đây đã là người thứ tư mời rượu cô trong tối nay rồi.
Vậy mà Bối Lạc Lạc nói Tạ Tiểu Ân chỉ trêu đùa tình cảm của cô, anh ta có thể cũng là vì nhan sắc của cô mà xiêu lòng thì sao?
Khắc Yên Mỹ nâng ly chạm vào ly rượu của anh chàng kia, uống cạn ly rượu trên tay rồi nhướn mày chờ anh chàng kia uống ly của mình.
“Tuyệt vời!”
Anh chàng kia cùng nói với Khắc Yên Mỹ vài ba câu, thú thật là bây giờ mắt cô đã hoa lên và chẳng còn nhìn thấy người đối diện thế nào.
Khắc Yên Mỹ ngồi chống cằm để mình không bị mất thăng bằng, nghĩ mình cần đi rửa mặt cho tỉnh, vừa nghĩ, cô vừa đứng dậy mỉm cười:
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Cũng không cần biết anh chàng kia phản ứng thế nào, Khắc Yên Mỹ vừa quay người đi trong một nỗ lực giữ thăng bằng rất lớn, cô không chắc rằng mình có thể đi tìm ra nhà vệ sinh nữa.
Mắt Khắc Yên Mỹ hoa lên khi nhìn bản chỉ dẫn, ôi sao mà khó tìm thế nhỉ? Cô xoa xoa thái dương cho tỉnh táo lại, loạng choạng tìm tường để dựa vào.
Trong lúc luống cuống, Khắc Yên Mỹ va vào một người, là một người đàn ông lịch lãm.
Khắc Yên Mỹ không ngẩng đầu, chỉ đưa mắt ngang tầm, thấy bộ âu phục đen chỉnh tề, cô ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng rất dễ chịu.
“Yên Mỹ, sao em lại ở đây?”
Giọng nói thật sự trầm ấm, có một chút gì đó…giống Tạ Tiểu Ân làm lòng cô ẩn ẩn đau, có phải là Tạ Tiểu Ân hay không? Khắc Yên Mỹ ngẩng đầu lên, người đàn ông khiến cô nhớ nhung ngày đêm đang ở trước mắt cô, ôm lấy cô.
“Tiểu Ân, là anh sao?”
Tạ Tiểu Ân nâng gương mặt Khắc Yên Mỹ khiến cô ngẩng lên đối diện với mình, ôn nhu đỡ lấy cô.
“Sao em lại ở đây?”
Tạ Tiểu Ân lấy làm lạ, mặc dù “HELL” có đủ loại người, nhưng lại không nghĩ Khắc Yên Mỹ sẽ đến, cô vốn dĩ không phải dạng nữ nhân thường qua lịa mấy chỗ này.
Nhưng bộ dạng say xỉn của cô như vậy là sao đây?
“Tiểu Ân, em buồn… cho nên muốn tìm nơi để uống một chút.”
Tạ Tiểu Ân cười nhẹ, trong lòng rất rõ ràng, mấy ngày nay anh không để tâm đến nữ nhân này nên cô ta chính là buồn lòng vì chuyện đó? Khắc Yên Mỹ chính là đã đổ gục trước anh rồi.
“Bảo bối, nói cho anh biết em đang buồn chuyện gì?”
“Tiểu Ân, anh… có thích em không?”
Tạ Tiểu Ân vươn tay véo má Khắc Yên Mỹ:
“Hỏi ngốc gì thế? Anh đương nhiên là thích em rồi?”
“Thật sao?”
“Bé ngốc, em đừng nói với anh là em vì chuyện này mà buồn đấy nhé?”
“Em…”
Tạ Tiểu Ân cúi đầu hôn xuống môi Khắc Yên Mỹ, nhẹ nhàng nhưng cũng rất hiếm hữu.
Mà lúc này Khắc Yên Mỹ đã hoàn toàn chìm đắm vào cuộc tình ngọt ngào đầy cặm bẫy này của Tạ Tiểu Ân mà quên luôn những lời cảnh cáo của Bối Lạc Lạc.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa bé cưng!”
Tạ Tiểu Ân rời khỏi bờ môi Khắc Yên Mỹ, không quên dặn dò cùng vỗ về như nói với vật anh ta cưng sủng nhất thế gian.
Khắc Yên Mỹ những tưởng bản thân sẽ dừng lại, nhưng không, nhón chân lên hôn Tạ Tiểu Ân, một cách đột ngột mà cô cũng không hề nghĩ là mình sẽ làm vậy.
Chỉ là, cô nghe lời anh nói nên muốn làm như thế thôi.
Đầu óc cô đã hoàn toàn sáo rỗng rồi.
Kỹ thuật hôn của Khắc Mỹ Yên quá tệ, Tạ Tiểu Ân vừa nghĩ suy nghĩ trong đầu, nhưng miếng ngon đến miệng anh đâu có dễ buông tha.
Nhanh chóng luồn cái lưỡi nhỏ tách răng cô ra, trước khi dùng lưỡi mình cùng cô dây dưa, người phụ nữ này, có chút gì đó khác biệt.
Ưm… Khắc Yên Mỹ những muốn thoát ra, lại bị Tạ Tiểu Ân ghì chặt lại.
Không biết vì sao, khi người phụ nữ này chủ động, anh lại muốn nhiều hơn từ cô.