Gương mặt Bối Lạc Lạc rất khó coi, đúng là giọng của Thiên Thanh, cái cô kim chủ thuê cô nhiệm vụ lần trước.
Nhưng mà, chuyên mục gì thế này, sao lại bi thảm đến vậy cơ chứ?
“Thật tình, nếu mà có tra nam như vậy thì bản cô nương sẽ tiễn hắn đi một đoạn đường luôn!”
Bối Lạc Lạc vừa nói dứt câu, cửa sổ bật mở ra, một người nhảy vào, cô giật mình ngồi phắt dậy chuẩn bị tư thế chiến đấu, nhưng mà…
“Lữ Hành Song?”
“Đúng vậy, Lạc Lạc, bất ngờ không?”
Bối Lạc Lạc đúng là vô cùng bất ngờ nha:
“Rồi mắc cái quần què gì anh không đi cửa chính mà nhảy vào bằng cửa sổ?”
“Đi cửa sổ tiện hơn!”
Tiện? Tiện hơn chỗ nào chứ? Cô hoàn toàn cạn lời:
“Anh tưởng bản thân đang đóng phim hành động đấy ư?”
“Được rồi, đừng có mắng nữa, xem tôi mang cho cô cái gì này!”
…
Khắc Yên Mỹ hớn hở cầm hộp bánh sinh nhật thật to đi vào trong nhà.
Đến đây đã nhiều lần rồi, hôm nay tâm trạng có chút khác biệt, cụ thể là mong chờ, dù sao thì hôm nay là sinh nhật cô mà.
Nhất định Tạ Tiểu Ân sẽ bất ngờ cho mà xem, anh ấy bận như vậy, đâu thể nhớ được sinh nhật cô chứ.
Đẩy cửa bước vào, Khắc Yên Mỹ cảm thấy có chút kỳ lạ, đáng lẽ Tạ Tiểu Ân phải đi làm chưa về mới đúng? Hay là, anh nhớ hôm nay là sinh nhật cô, tâm trạng cô trở nên có chút mong chờ, nhưng không… trong nhà phát ra tiếng động kỳ lạ.
Cụ thể là trong phòng ngủ của Tạ Tiểu Ân phát ra tiếng thở dốc, cùng tiếng cười nói thật dâm đãng… tắt hết sự vui vẻ ban nãy của cô.
“Anh yêu, em muốn… cho em…ưm…”
“Đừng vội, em yêu…”
Âm thanh nũng nịu của cô gái, sau đó là giọng khàn khàn của đàn ông.
Kèm sau đó là âm thanh môi hôn chạm vào nhau mãnh liệt, tiếng da thịt chạm vào nhau trong sự hoan ái, thật suồng sã.
Khắc Yên Mỹ ngẩn người ra, lẩm bẩm tự hỏi bản thân:
“… Đây là…”
Đây là Tạ Tiểu Ân không thể nhầm được, bố mẹ anh ta ở biệt thự cách đây rất xa, anh ta sống một mình, vậy là…? Trong lúc Khắc Yên Mỹ đang muốn định hình lại mọi chuyện thì âm thanh trong phòng lại vang lên:
“Thùy Anh, em thật tuyệt vời… em nhìn này, thật đẹp…”
Giọng nói phấn khích đó, chính là của Tạ Tiểu Ân… Những lời nói đó có khác gì với những lời anh ta nói với cô vào đêm đó.
Khắc Yên Mỹ thật sự không thể chịu nổi nữa, bước chân dồn dập tiến đến căn phòng kia, dùng hết sự tức giận chuyển thành sức lực đẩy cửa thật mạnh.
“Khốn khiếp…!”
Khắc Yên Mỹ buộc miệng chửi thề luôn khi nhìn thấy đôi nam nữ kia đang ôm nhau thắm thiết trong trạng thái trần như nhộng.
Thấy có người xông vào, đôi nam nữ có phần luống cuống.
Cô gái được Tạ Tiểu Ân gọi là Thùy Anh hét lên một tiếng chói tai, vội vàng quấn chăn lui ra trốn sau lưng tình nhân, bộ dáng sợ hãi nhìn chằm chằm Khắc Yên Mỹ.
“Cô, Yên Mỹ, sao cô lại ở đây?”
Tạ Tiểu Ân lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt có vẻ rất tức giận.
Sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh dành cho cô lúc trước hoàn toàn tan biến.
Khắc Yên Mỹ lúc này vừa tổn thương vừa tức giận.
“Tôi không ở đây thì làm sao biết những chuyện bẩn thỉu mà anh làm?”
“Bẩn thỉu? Tôi chỉ làm chuyện mà tôi đã từng làm với cô thôi, Yên Mỹ”_ Tạ Tiểu Ân chậm rãi mặc áo ngủ lại, khóe miệng nhếch lên trả lời.
“Anh…”
Khắc Yên Mỹ nhất thời không biết nói gì, mấy giây trước trong lòng cô còn hy vọng sẽ có một lời giải thích, ít nhất là như vậy, nhưng mà gã đàn ông mà cô yêu này, thật sự khốn nạn.
“Một đứa con gái quê mùa như cô, vừa thô lỗ lại vừa không dịu dàng, tôi đúng là xui xẻo mới vớ phải cô đấy…!”
Tạ Tiểu Ân buông lời khinh miệt, giọng điệu vô cùng chán ghét.
Cùng lúc đó Thùy Anh mặc xong áo cũng đứng dậy, khoác tay Tạ Tiểu Ân, không biết vô tình hay cố ý mà để vòng một dính vào người anh ta, giọng điệu khinh khi nhìn Khắc Yên Mỹ:
“Khắc Yên Mỹ, cô nhìn lại cô xem bản thân có cái gì khiến người ta yêu thương chung thủy với cô? Tiểu Ân nhà chúng ta tài giỏi xuất chúng như vậy mà phải yêu một đứa quê mùa như cô sao? Bản thân ăn mặc luộm thuộm như vậy, một người đàn ông nhìn vào còn có hứng thú làm tình với cô sao? Trách thì phải trách cô ngu ngốc bám lấy anh Tiểu Ân …”
“Bốp…”
Tiếng kêu giòn giã vang lên, Thùy Anh ngã xuống giường ôm má, Khắc Yên Mỹ thì sướng tay vì vừa dạy dỗ được tiểu tam không biết tốt xấu cướp bạn trai người khác còn ở đó giảng đạo lý.
“Cô… loại phụ nữ hở chút là động tay động chân như cô, có chút nào giống phụ nữ không? Cả đời này đàn ông nhìn vào cô cũng không thể hứng thú nổi…”
Tạ Tiểu Ân đẩy Khắc Yên Mỹ ra, vừa đỡ lấy Thùy Anh vừa tức tối mắng Khắc Yên Mỹ.
Khắc Yên Mỹ bị đẩy vào cạnh bàn, tay bị xước một chút, có chút đau nhưng làm sao bằng vết thương trong lòng.
Khắc Yên Mỹ vịn tay vào bàn đứng dậy, cảm giác cả bầu trời sụp đổ thì ra là như thế này, đau đến thở cũng khó khăn.
“Thằng khốn, loại đàn ông một chân đạp hai thuyền như anh có ngày sẽ bị báo ứng…”
Khắc Yên Mỹ chỉ còn đủ sức để nói ra một câu như thế, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má, cô quả thật tổn thương sâu sắc..