Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Ánh mắt của Từ Lục Ngạn luôn dõi theo từng bước đi của Bối Lạc Lạc, hiện tại vợ sắp cưới của anh là Bạch Như Tuyết cho nên rất muốn quan tâm đến cô cũng không thể được.

Lời muốn thốt ra, chỉ tiếc không đúng thời điểm mà thôi.
Lúc này quan khách có mặt gần như đầy đủ, đa phần đều là những người có máu mặt trong thành phố này.

Bối Lạc Lạc dìu lấy Ngọc Phước Hải bước lên sân khấu, bên trên được trang hoàng hết sức lộng lẫy, không kém phần xa hoa phù phiếm.

Hai ông cháu đứng ở đó tựa như đang tỏa sáng, những đứa con đứa cháu nội đứng ở dưới lấy làm ghen tị với cô.
Bản thân họ thấy không cam tâm, tại sao cô chỉ mới vừa xuất hiện lại được ông thương đến vậy, còn bọn họ ông lại xem như vô hình.

Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Ngọc Phước Hải vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, trịnh trọng nói với tất cả mọi người bên dưới: "Đây là cháu gái thất lạc của tôi nhiều năm nay, nhân tiện đây tôi muốn giới thiệu nó với tất cả mọi người."
Vừa rồi có người biết đến cô, có người thì không.


Nên nhân tiện đây Ngọc Phước Hải mới giới thiệu cô với họ, thứ nhất là để cháu gái của ông ấy được biết đến, sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp con bé.

Thứ hai, nếu lỡ có một ngày ông mất rồi, cũng có người kế nhiệm, đến chừng đó cũng còn biết đến là danh cháu gái.
Bên dưới sau khi nghe, đại đa số đều lấy làm ngạc nhiên, liếc mắt mà nhìn nhau rồi lên tiếng xì xầm gì đó.
"Oày, thì ra đây là cháu gái của Ngọc lão gia, bảo sao cứ thấy đi bên cạnh."
"Ban đầu tôi còn tưởng là vợ bé của ông ấy."
"Điên ư? Để Ngọc lão gia nghe thấy có khi bị cắt mất lưỡi đó."
"Cơ mà cô gái đó xinh đẹp thật, có điều thấy quen quen làm sao ấy?"
"Còn phải nói, đó là bạn gái cũ của Từ lão đại đó."
"Bảo sao cứ thấy quen mắt."
"Được rồi, đừng bàn tán chuyện người ta nữa."
Bối Lạc Lạc rất không thích câu nói bạn gái cũ kia, ánh mắt sắc lạnh của cô dừng ngay người vừa rồi, làm hắn ta giật thót tim cố gắng né tránh ánh mắt từ cô.
Ngọc Phước Hải cao tuổi nên không nghe rõ như cô được, chỉ thấy cháu gái của mình cứ nhìn gì đó, thấy vậy Ngọc Phước Hải mới khều nhẹ tay cô, khẽ khàng nói: "Cháu giới thiệu về mình với mọi người chút đi."
Lời Ngọc Phước Hải vang vọng bên tai, Bối Lạc Lạc thu mắt về sau đó nở một nụ cười gượng gạo: "Chào mọi người, tôi là Bối Lạc Lạc, là cháu gái của ông Ngọc Phước Hải, thật ra tôi cũng không biết nói gì.

Thôi thì mọi người biết tên tôi thôi nha."
Lời này của Bối Lạc Lạc làm cho cả buổi tiệc tràn ngập tiếng cười, thậm chí có người còn cười đến chảy nước mắt.

Bạch Như Tuyết đứng trong dòng người bên dưới, không khỏi ganh tị với cô, cho dù hiện tại đã có được Từ Lục Ngạn thì sao, cô ta vẫn cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Cùng lúc đó Bách Hoàng An bước lên sân khấu, hắn đứng cạnh cô.

Ánh mắt dịu dàng đi kèm với hành động nho nhã.


Bối Lạc Lạc vừa nhìn đã không thích, không hiểu hắn lên đây làm gì nữa.
"Hoàng An!" Ngọc Phước Hải cười tít mắt cất giọng nói tiếp: "Hẳn là các vị cũng biết đây là Hoàng An cháu nuôi của tôi.

Chắc mọi người đang tò mò không hiểu sao thằng bé đứng trên này đúng không, tôi cũng không giấu nữa.

Từ trước tôi từng nói sẽ hứa hôn cho Lạc Lạc và Hoàng An."
Bối Lạc Lạc nghe xong trợn trừng đôi mắt, tràn ngập là nỗi ngạc nhiên: "Ông ngoại, ông nói gì vậy? Hứa hôn là sao?"
"Là anh và em sẽ đính hôn đó." Bách Hoàng An dửng dưng nói, căn bản không để tâm đến thái độ bàng hoàng của cô.
Ngọc Tranh đứng bên dưới nghe xong tỏ ra hụt hẫng, ngập tràn trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo kia vẫn không giấu được nỗi lòng đau khổ.

Cô ta cắn răng, giậm chân đi lên sân khấu hỏi ông mình cho ra lẽ: "Ông nội, ông biết người mà con thích là Hoàng An, vậy mà ông còn gán ghép anh ấy cho Bối Lạc Lạc!"
Ngọc Phước Hải chau mày: "Nhưng mà Hoàng An thằng bé không thích con, dù cho ông đồng ý để hai đứa đến với nhau thì sao? Cuối cùng vẫn không có hạnh phúc."
Chớp lấy cơ hội, Bối Lạc Lạc nói: "Con đâu thích Bách Hoàng An, đồng nghĩa với việc hạnh phúc sau này chắc chắn không có."
Nghe thấy lời bộc bạch của cô Ngọc Phước Hải lấy làm kinh ngạc, chẳng phải Bách Hoàng An nói hắn và cô yêu nhau sao? Mong muốn ông tác thành, vậy mà...
Ánh mắt dò xét của Ngọc Phước Hải chuyển sang Bách Hoàng An khiến hắn có chút rụt rè: "Ông à, chuyện này để lát nữa hẳn nói đi."
Lập tức bên dưới lại được một tràng bàn tán xôn xao hết cả lên.
"Hai chị em giành giật một người đàn ông, wow đúng là chuyện hiếm thấy mà."
"Giới trẻ bây giờ thật khó hiểu đi, yêu hay không yêu thì nói rõ.


Hà cớ gì phải vạch mặt nhau như vậy."
Từ Lục Ngạn tức đến đen mặt khi nghe đến chuyện hứa hôn.

Căn bản chính là ghen trong lòng, Bạch Như Tuyết lén nhìn anh: "Anh đang khó chịu khi thấy cô ta có người mới sao?"
Từ Lục Ngạn thu mắt về, khác với vẻ quan tâm ma mị vừa rồi, thay vào đó là lời nói thẳng thắn đầy dứt khoát: "Đúng."
Nghe xong tưởng chừng như Bạch Như Tuyết tức đến ù tai, gương mặt đỏ ửng lên.

Nếu không phải vì đang ở đám đông của bữa tiệc chắc là cô ta sớm đã nhảy dựng lên mà gào thét, cuối cùng một chút bình tĩnh được giữ lại: "Còn yêu sao lại đến bên em?"
"Vì trách nhiệm."
"..."
Bạch Như Tuyết đừng hình mất vài giây, vậy là do cô ta tự suy tưởng ư? Tự cho là anh thay lòng đổi dạ yêu mình nên mới đến bên mình, một cú vả mặt thật đau!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận