Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ


Mắt thấy đạo chưởng phong mang khí tức hủy thiên diệt địa kia sắp chạm đến bọn nhỏ thì biến cố lại đẩu sinh.
Một đạo hắc ảnh không biết từ đâu vụt ra, tốc độ như quỷ mị nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng.

Hắn kiên định bất di che trước người bọn nhỏ, đồng thời phóng xuất toàn bộ lực lượng lên đôi tay, sau đó quyền ảnh xuất kích.
Một nắm đấm mang lực lượng kim sắc đón đầu bàn tay che trời kia.

Tựa như Tôn Ngộ Không nhảy nhót dưới lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, hay hoặc là đom đóm nhỏ bé nhưng lại vọng tưởng cùng nhật nguyệt tranh huy.
Tuy nhỏ yếu vô ngần, tuy có vẻ lấy trứng chọi đá, nhưng đạo quyền ảnh kia mang theo khí thế quyết tuyệt, tựa hồ muốn cùng đối thủ ngọc nát đá tan.
Rốt cuộc…
Nắm tay và quyền ảnh chạm vào nhau, bộc phát ra một thanh âm đinh tai nhức óc, hai loại năng lượng tàn sát bừa bãi, thôn tính lẫn nhau.
Cuối cùng, năng lượng từ bàn tay tay tựa hồ thắng được một bước, nó hung ác xé rách quyền ảnh kim sắc, rồi sau đó như con hung thú điên cuồng hướng nam nhân hắc y mà táp tới.
“A Nhất thúc thúc, mau né tránh!”
Hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thấy vậy kinh hãi không thôi.

Ban đầu khi Mạc Nhất xuất hiện, hai đứa nhỏ còn vui mừng không thôi.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới người xấu đối diện quá lợi hại.

Nếu A Nhất thúc thúc kiên quyết bảo hộ bọn họ thừa nhận một chưởng này, thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Kình phong thổi bay trường bào của Mạc Nhất, nhưng hắn mảy may không dao động, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm nhìn chưởng phong đang tới gần, còn có thừa lực vuốt đầu hai đứa nhỏ, cười nói:
“Tiểu Long, Tiểu Hồng đừng hoảng sợ! Thúc thúc sẽ không có việc gì!”
Mạc Du Hồng gấp đến độ trào ra nước mắt, nữ hài nắm chặt tay áo của Mạc Nhất, vừa khóc vừa tự trách nói:
“Làm sao bây giờ? Tiểu Hồng không muốn nhìn thấy Nhất thúc thúc bị thương.

Tiểu Hồng sai rồi, tiểu Hồng không nên chạy lung tung, càng không nên thi vào học viện Tinh Huyền.

Nếu không sẽ không bị người xấu bắt cóc, hại thúc thúc mạo hiểm đến cứu tiểu Hồng!”
Song bào thai có tâm linh tương thông, Mạc Vân Long chịu muội muội quấy nhiễu, cảm xúc cũng trở nên cực kỳ kích động, không hề lý trí như ban đầu, mà gục mặt xuống đất, thập phần suy sụp nói:
“Đúng vậy! Tiểu Long cũng có sai, là tiểu Long không bảo hộ muội muội thật tốt.

Cuối cùng còn khiến Nhất thúc thúc phải vì chúng ta mà mạo hiểm.”
Thấy hai đứa nhỏ tự oán tự ngải, Mạc Nhất không khỏi dở khóc dở cười rồi lại đau lòng căm hận người khởi xướng hết thảy.
Bọn nhỏ nào có tội tình gì, vốn nên vô ưu vô lo mới đúng.

Nhưng Ma Điện đáng chết, lại khiến hai bảo bối nhà hắn đối với chốn học đường sinh ra bóng ma tâm lý.
Nghĩ vậy, ánh mắt Mạc Nhất nhìn Mộ Dung Càn và vô số người xung quanh tựa như băng thiên tuyết địa.
Đối với bốn thành lực lượng từ cường giả Thần huyền, nói không lo sợ đương nhiên là giả.

Có điều hắn còn nhàn tâm trấn an hai đứa nhỏ, đó là bởi vì hắn còn nắm trong tay át chủ bài cuối cùng.
Đời trước chủ tử đã từng đạt đến cảnh giới Thần cấp, tuy rằng trọng sinh làm lại từ đầu, tu vi tan hết.

Nhưng lực lượng từ linh hồn lại không có khả năng mai một.

Tử sĩ như bọn họ cùng chủ tử kí kết linh hồn huyết khế.

Cho dù chủ tử không xuất hiện, nhưng chỉ cần lực lượng linh hồn quá độ buông xuống trên người hắn, cũng đủ hắn mang theo bọn nhỏ chống đỡ qua kiếp nạn này.
Chưởng phong cách hắn chỉ còn không đến năm mét, Mạc Nhất âm thầm nắm chặt nắm tay chuẩn bị dùng át chủ bài.
Thình lình lúc này, một trận cuồng phong phất qua, nam nhân với dáng người vĩ ngạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Nhất, hắn thập phần tùy ý mà phất tay, nhưng năng lượng tuôn ra không chỉ bóp nát bàn tay ở đối diện, mà còn hóa thành vô vàn mũi tên với khí thế sát phạt chĩa thẳng vào người Mộ Dung Càn.
Thanh âm lạnh lẽo của hắn cất lên, sát ý vang vọng cả tòa đại điện:
“Dám động đến người của ta, chết!”
Mộ Dung Càn chật vật né tránh sở hữu mũi tên, hơi thở thác loạn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện, nghiến răng nghiến lợi ra tiếng:
“Đế Mặc Thần! Tên nghịch đồ này! Chẳng lẽ ngươi muốn thí sư sao?”
Đế Mặc Thần nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay nắm một phen hắc kiếm, hắc kiếm chĩa thẳng vào Mộ Dung Càn, lạnh lẽo nói:
“Thí sư? Lại không phải chưa từng thí qua! Kẻ ngụy quân tử, lòng lang dạ sói như ngươi, không xứng đáng làm thầy kẻ khác.

Ta thí sư cũng là thay trời hành đạo!”
Mộ Dung Càn tức giận khôn lường, vẻ mặt vặn vẹo âm lãnh như điều rắn độc, hắn giang hai tay ra, ánh mắt đục ngầu nhìn Đế Mặc Thần, cười ha hả nói:
“Đế Mặc Thần! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại bước vào.

Bảy năm trước, ngươi phản bội sư môn, phá hủy kế hoạch của bổn tọa.

Ngươi tưởng mình đột phá Thần Huyền đỉnh thì đã lợi hại lắm sao? Thật là vô tri ngông cuồng! Hôm nay bổn tọa sẽ khiến cho ngươi biết, có vài thứ cho dù ngươi tưởng nỗ lực cũng không thể vượt qua!”
Dứt lời, Mộ Dung Càn đã cười khằng khặc mà bay lên không trung, mười ngón tay chợt nắm chặt lại, vô số tinh huyết đột nhiên từ bốn phương tám hướng vây quanh xung quanh hắn, quỷ dị vô cùng.
Đế Mặc Thần dặn dò Mạc Nhất một tiếng:
“Ngươi bảo hộ bọn nhỏ cho tốt!”
Sau đó hắn phi thân dựng lên, mũi kiếm như tia chớp đánh về phía Mộ Dung Càn.
Đúng lúc này, Mộ Dung Âm phe phẩy quạt xếp nhảy ra chặn lại Đế Mặc Thần, ngữ điệu tối tăm nói:
“Đế Mặc Thần, đối thủ của ngươi là ta!”
Hắn chẳng thể nghĩ tới, chỉ bảy năm không gặp, Đế Mặc Thần không chỉ nguyên vẹn lành lặn xuất hiện, mà còn nhảy trở thành cường giả Thần Huyền đỉnh.
Thần Huyền lục phẩm đối chiến Thần Huyền đỉnh phong chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng hắn phải đứng ra kéo dài thời gian khiến phụ thân có đủ điều kiện thực thi cấm thuật.
Đế Mặc Thần tung một đạo kiếm khí đánh vào trước ngực Mộ Dung Âm, lạnh lẽo nói:
“Phế vật, cút ngay!”
Khi cách nhiều năm lại nghe được xưng hô đầy miệt thị này, sắc mặt Mộ Dung Âm tức khắc xanh mét.

Hắn hừ lạnh một tiếng, phi thân dựng lên, xòe quạt đón đầu đạo kiếm khí này.
Xung lực mạnh mẽ từ kiếm khí khiến hắn không khỏi lui về phía sau ba bước, cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt.
Bất quá hắn không hộc ra máu, mà tiếp tục chắn trước người Mộ Dung Càn, liên tục đón đỡ thế công liên miên không dứt từ Đế Mặc Thần.
Nháy mắt, hai người đã qua lại mấy chục chiêu.
Mắt thấy Mộ Dung Càn dùng cấm thuật luyện hóa tinh huyết của người khác, khí thế càng ngày càng càng dâng lên, Đế Mặc Thần cũng bực mình, tức khắc ra tiếng cho thuộc hạ đang đứng chờ lệnh ở nơi tối tăm:
“Khởi trận! Ngăn lại Mộ Dung Càn!”
Đế Mặc Thần vừa dứt lời, tám vị hộ pháp Lôi Vân Băng Hỏa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt đồng thời lên sân khấu, tám người với tám loại hình vũ khí khác nhau đồng thời vây chung quanh Mộ Dung Càn.

Huyền khí kích động, tám người di hình đổi vị, tốc độ cực nhanh, nháy mắt khởi động một tòa Bát Quái Trận, hướng cả người Mộ Dung Càn mà chụp xuống.
Mộ Dung Âm thấy vậy thì hơi quýnh lên, không khỏi hướng mười mấy trưởng lão ngồi điều tức dưới đất phát lệnh ra tiếng:
“Các ngươi rốt cuộc được chưa? Mau ngăn lại bọn họ!”
Vô số trưởng lão, đà chủ bất đắc dĩ trúng Chu Ung Tán, chỉ phải ngồi dưới đất điều tức bức độc.

Đáng tiếc thời gian quá ngắn, dư độc chưa hoàn toàn thanh trừ, có lệnh từ Thánh tử, nên bọn họ chỉ phải vỗ án dựng lên.
Một tốp người vây quanh công kích tám vị hộ pháp, một tốp người thì lại vây quanh Mạc Nhất và bọn nhỏ.
Hẳn là có ý định muốn dùng bọn nhỏ uy hiếp Đế Mặc Thần dừng tay.
Có điều, tốp người này còn chưa kịp thực thi hành động, thì vô số vật thể phi phác mà đến, bọn họ thậm chí chưa kịp nhìn thấy người đến là ai thì vật thể to tròn đã đem trán của bọn họ bắn thành lổ thủng, huyết tinh chi khí tức khắc tràn ngập cả một khu vực.
Mạc Túc thong dong từ bầu trời rơi xuống, tay phải còn nắm một phen súng ống với khói đen nghi ngút.

Phía sau đi theo một đám tráng hán với cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, mỗi người đều cầm trên tay hoặc vác trên vai một loại vũ khí nhất định.
“Mẫu thân!”
“Mẫu thân!”
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thấy Mạc Túc xuất hiện, đồng thời vui sướng reo lên.
Đế Mặc Thần dùng chân đạp Mộ Dung Âm bay xa ba thước có hơn, ánh mắt không khỏi u oán nhìn về phía Mạc Túc và hai đứa nhỏ.
Thật bất công, lúc hắn xuất hiện cũng thập phần đúng trường hợp, nhưng một âm thanh hò hét trợ uy cũng không có.
Đế Mặc Thần nào có biết hai đứa nhỏ thấy hắn xuất hiện cứu Mạc Nhất khỏi dầu sôi lửa bỏng, nhất thời cảm động đến há hốc mồm, quên mất việc hò hét trợ uy mà thôi.
Mạc Túc không quản ánh mắt u oán của Đế Mặc Thần, nàng phân tán thuộc hạ xâm nhập vòng chiến trợ giúp tám vị hộ pháp một tay, hoặc cùng trưởng lão Ma Điện đối chiến.

Còn mình thì tới gần bọn nhỏ, hỏi han ân cần:
“Tiểu Long, Tiểu Hồng! Hai con không sao chứ?”
Có lẽ là các vị thúc thúc, phụ thân - mẫu thân xuất hiện khiến hai đứa nhỏ có cảm giác an toàn, bọn nhỏ hoàn toàn gỡ xuống tay nải trầm trọng, sà vào lòng Mạc Túc, ôm chặt lấy nàng mà khóc lóc:
“Hức! Hức! Mẫu thân… mẫu thân, tiểu Long sợ quá! Có một nữ nhân rất xấu xa, nàng đem chúng con ném vào lôi trì, còn cho độc vật muốn cắn chết chúng con.

Suýt chút nữa… suýt chút nữa thì chúng con không còn gặp lại được mẫu thân nữa… hức!”
“Mẫu thân… tiểu Hồng cũng rất sợ hãi, nữ nhân kia ác độc cực kỳ, không biết nàng làm cái gì, nhưng chúng con không phản kháng được, thân thể dường như không còn là của mình nữa.

Đúng… đúng rồi… đồng bạn của chúng con còn bị nàng biến thành thây khô.

May mà có Đồng Tâm Khóa của mẫu thân, chúng con mới thoát được một kiếp.

Nhưng Đồng Tâm Khóa… đã hoàn toàn vỡ nát… rồi!”
Mạc Túc ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng ngực, trái tim từng đợt co thắt lại, khó chịu cực kỳ, nàng dùng ngữ điệu ôn hòa trấn an bọn nhỏ:
“Mẫu thân xin lỗi… là mẫu thân tới trễ, khiến tiểu Long, tiểu Hồng bị nhiều kinh hách như vậy.

Mẫu thân ở đây rồi, không còn ai có thể tổn thương các con được nữa.

Đồng Tâm Khóa vỡ rồi, mẫu thân lại làm cái khác, không tiếc nuối.

Tạ ơn trời phật! May mà các con không gặp phải chuyện gì, nếu không mẫu thân không tha thứ nổi cho chính mình!”
Ba mẹ con ôm chặt vỗ về lẫn nhau, Mạc Nhất không có quấy rầy ra tiếng, mà là yên lặng đứng ở một bên giữ trọng trách bảo hộ.
Có điều, ánh mắt của hắn đã lạnh lẽo mà tỏa định một người.
Mộ Linh Khê!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui