Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Một trong hai phòng khách quý đặc biệt ở lầu bảy của Lâu Giang Các.

Giang Nguyệt thông qua cửa sổ trong suốt nhìn đến toàn bộ tình cảnh phía dưới, khóe miệng hung hăng co giật, oán giận nói với nam nhân đeo mặt nạ nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha da hổ:

"Vực chủ đại nhân của ta ơi, mấy năm rồi ngài biệt tăm biệt tích, vừa về đến đã chơi một vố lớn thế này, là muốn đánh sập Lâu Giang Các ta khổ sở kinh doanh sao? Ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà!"

Chưa đợi nam nhân đeo mặt nạ cho ý kiến thì một người mặc lam bào ôm kiếm đứng phía sau ghế đã vọt miệng trêu ghẹo:

"Nguyệt hộ pháp, sao mới mấy năm không gặp mà lá gan của ngươi đã trở nên nhỏ rồi. Chỉ có ba giọt Cửu Tinh Chung Nhũ thôi mà, Vực Chủ xài không đến nữa mới bán đi. Nói đến cũng là quá tiện nghi cho bọn họ rồi!"

Giang Nguyệt trừng mắt, hùng hổ nói:

"Còn không phải do một đám các ngươi một đi không trở lại, bỏ ta ở nơi này một mình đối phó sài lang hổ báo. Các người còn dám nói, sao số ta lại khổ như thế chứ!"

Thanh niên mặc lam bào ôm kiếm hơi run, không chịu yếu thế trừng mắt trở lại:

"Ngươi không phải không biết Vực Chủ bị thương nặng đến nay mới khỏi. Mà có phải ngươi ở nơi này một mình đâu, Hoa hộ pháp bị bỏ cho chó ăn à?"

Giang Nguyệt bĩu môi vỗ ngực, bộ dáng như sắp tức chết đến nơi, thở hổn hển nói:

"Đừng nhắc đến con hàng kia trước mặt ta, nhìn xem nàng ta mấy năm nay làm chuyện tốt gì? Uống rượu mua say, trầm mê nam sắc, bỏ bê công vụ, ta nào có nhờ vả được nàng cái gì. Nếu không phải ta điều Hắc Thù qua bên kia xử lý, chỉ sợ Nguyệt Lâu đã sớm sụp đổ tan hoang."

Phong hộ pháp là người mặc lam bào, trầm mặc biện giải:

"Ngươi cũng thông cảm cho nàng đi, dù sao cú sốc đối với nàng năm đó quá lớn, đều do một đám tiện nhân của Ma Điện kia."

Giang Nguyệt trừng mắt, chỉ tay vào Phong hộ pháp, nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi... ngươi còn dám nói thay cho nàng ta. Vì một người nam nhân mà tự hủy hoại mình, bảy năm... một thời gian dài như vậy còn chưa đủ để cho nàng ta tỉnh táo lại sao? Rõ ràng là ngu muội cố chấp!"

Mắt thấy Giang Nguyệt càng có xu hướng nói nặng lời, mà Phong hộ pháp hiển nhiên đứng về phía Hoa hộ pháp, nam nhân đeo mặt nạ rốt cuộc ngồi dậy, phất tay ngăn trở:

"Được rồi! Bảy năm không gặp, mới gặp lại đã cãi nhau, các ngươi thật làm cho ta đau đầu. Chuyện của Hoa hộ pháp, ta sẽ xử lý. A Nguyệt, mấy năm nay quả thực đã ủy khuất cho ngươi rồi. Hiện tại ta trở về, nếu ngươi muốn bỏ xuống công vụ để thảnh thơi, cứ giao cho A Phong xử lý đi!"

Giang Nguyệt lúc này mới hết tức giận, sự táo bạo đè nén trong lòng mấy năm nay bởi vì một câu mà đi theo tiêu tán, nàng nhìn nam nhân uy nghi ngồi trên ghế sô pha, lo lắng hỏi:

"Vực chủ, vết thương của ngài đã khỏi hẳn chưa?"

Nam nhân thấp thấp nở nụ cười, nụ cười trầm ấm rồi lại tràn đầy ma tính:

"Đã không đáng ngại, ngược lại còn nhờ họa được phúc, tu vi tăng một mảng lớn!"

Giang Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ, dùng cặp mắt tò mò ngắm nghía vài vòng, hỏi:

"Vậy cảnh giới hiện tại của Vực Chủ là bao nhiêu nha?"

"Bí mật!" Nam nhân có lẽ là cảm thấy đau lưng, vì vậy lại ngửa người nằm trên ghế, cách một lớp mặt nạ nói.

Giang Nguyệt đổ cho mình một ly nước thấm giọng, bĩu môi:

"Không nói thì thôi vậy, nhưng Cửu Tinh Chung Nhũ này là chuyện thế nào?"

Phong hộ pháp vuốt mũi, thay chủ nhân của mình nói:

"Năm đó Vực Chủ bị đám tiện nhân kia tính kế, gặp nạn ở Thiên Nguyệt, cơ duyên xảo hợp vậy mà lại mở ra cấm địa Nguyệt tộc, đạt được truyền thừa trong đó. Cửu Tinh Chung Nhũ chỉ là một trong các món bị Vực Chủ lấy đi. Mấy năm nay sử dụng để hồi phục vết thương. Hiện tại chỉ còn ba giọt, Vực Chủ nghĩ không có gì dùng liền nhân cơ hội này bán ra, trả ơn cho Thiên Nguyệt Quốc."

Khóe miệng Giang Nguyệt hung hăng run rẩy, chế nhạo:

"Ngươi xác định hành động này là trả ơn mà không phải trả thù sao? Lúc nào không bán lại bán lúc này, thời điểm này bọn họ tranh đoạt danh ngạch vào cấm địa đến điên cuồng, dựa vào tài lực của Thiên Nguyệt Quốc mà có thể tranh được Thập Đại Gia Tộc?" Đặc biệt là trong tình huống bị dọn sạch cả quốc khố như hiện tại?

Phong hộ pháp nghĩ lại cũng thấy kì quặc, hắn thấy thái độ của Vực Chủ với Thiên Nguyệt Quốc thập phần kì quái, nói không rõ là cảm giác gì. Một chút hận, một chút phức tạp nói không thành lời. Rốt cuộc năm đó Vực Chủ ở cấm địa đã trải qua sự tình gì?

"Ta không biết, đây là ý của Vực Chủ, ngài kêu bán thì cứ bán đi."

Nhắc đến Thiên Nguyệt Quốc không khí trong phòng bỗng chốc nặng nề.

Nam nhân đeo mặt nạ nghĩ ngợi trầm tư hồi lâu, rồi đột nhiên lạnh lùng hỏi:

"A Nguyệt, chuyện của bảy năm trước, ngươi điều tra đến đâu rồi?"

Giang Nguyệt lắp bắp, ánh mắt e dè hỏi thăm:

"Chuyện nào... chuyện của Ma Điện, hay là Hoa hộ pháp?"

"Đều không phải, là nữ nhân kia!"

Phong hộ pháp lộ ra biểu tình quả nhiên là thế, ánh mắt trộm ngắm chủ tử nhà mình. Chủ tử luôn điều tra một nữ nhân, nói đến quả thật không phải là tác phong của ngài.

Giang Nguyệt lại nhăn mày nhớ lại, khó xử nhìn nam nhân:

"Chuyện đó... xác thật là có tin tức, nhưng kết quả sợ là Vực Chủ sẽ không hài lòng."

Nam nhân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt như hồ sâu không đáy, không ai biết hắn nghĩ cái gì:

"Ngươi cứ nói đi!"

Giang Nguyệt hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, sắp xếp từ ngữ, vừa nhìn nam nhân vừa nói:

"Hoàng tộc cấm địa, chỉ có người của hoàng tộc mới có thể vào. Người của chúng ta tra được người đi vào cấm địa hôm ấy chỉ có một người, là tứ công chúa nhát gan yếu đuối Nguyệt Vô Song. Không biết nàng ta vào đó làm gì, nhưng sau đó lại bị bắt được, kết tội thông dâm với địch, không bao lâu thì bị đày đi biên cảnh. Nghe nói nửa đường gặp sơn tặc, nguy ở sớm tối, mấy năm nay không nghe ngóng được tên của nàng. Có lẽ... là chết thật rồi!"

Nam nhân nghe xong, im lặng hồi lâu, im lặng đến mức khiến cho Phong hộ pháp và Giang Nguyệt đều không khỏi kinh hãi.

Giang Nguyệt nghĩ nghĩ, lại không dám xác định nói:

"Trước khi nàng bị đày đi biên cảnh, người của chúng ta có tra được dấu chân của Nguyệt Ảnh Vệ. Việc này liệu có liên hệ gì không?"

Phong hộ pháp nghĩ đến một loại khả năng, sau đó tự mình phủ nhận:

"Không thể nào! Tuy rằng Nguyệt Dao làm nhiều chuyện hoang đường, nhưng không đến mức dùng Nguyệt Ảnh Vệ đi thanh lý môn hộ chứ. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Nguyệt Dao sao có thể xuống tay với con ruột của mình được!"

Hai người nói xong, đều nhìn nam nhân, đợi hắn cho một câu trả lời.

"Người cuối cùng gặp được Nguyệt Vô Song là ai?" Nam nhân áp suất nặng nề hỏi.

Mặc dù sự việc năm đó là vết nhơ của hắn, nhưng nể tình nàng kia cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn. Nàng cũng bị hắn liên lụy, cho nên theo lý mà nói, hắn không thể để nàng chết không minh bạch.

Giang Nguyệt lấy tay gõ trán làm cho mình nhớ lại, sau đó nói:

"Người cuối cùng... người cuối cùng... hẳn là đầu lĩnh của một nhóm thổ phỉ... chính là đầu lĩnh của Hắc Phong Trại bây giờ."

Giang Nguyệt và Phong hộ pháp đều lộ ra sắc mặt nặng nề. Một người nữ nhân lọt vào trại thổ phỉ, cho dù không cần tưởng tượng cũng nghĩ tới kết quả là gì.

Tuy rằng hai người không dám xác định, nhưng từ thái độ của Vực Chủ làm cho bọn họ biết, nữ nhân kia rất quan trọng.

"Đi Hắc Phong Trại bắt nam nhân kia về đây, ta có việc cần hỏi hắn." Nam nhân đeo mặt nạ híp mắt hạ lệnh.

Phong hộ pháp "vâng" một tiếng, chuẩn bị đi cướp người.

Giang Nguyệt nhớ đến cái gì đó, vội vàng cản lại:

"Khụ! Phong hộ pháp, hiện tại ngươi đi Hắc Phong Trại cũng là vườn không nhà trống. Tên đầu heo kia trêu chọc đại công chúa Nguyệt Vũ Đình, bị nàng ta gióng trống khua chiêng đem quân san bằng thành bình địa, người có lẽ... giờ đang ở trong địa lao rồi."

Phong hộ pháp há hốc mồm, không nghĩ tới còn sẽ có một chuyện như vậy.

"Vậy đi địa lao cướp người về!" Nam nhân đeo mặt nạ bá đạo nói. Phảng phất đột nhập địa lao đối với hắn chỉ là một chuyện nhỏ.

Phong hộ pháp không nói lời nào, vèo một cái đã biến mất.

Khóe miệng Giang Nguyệt run rẩy lần nữa, Thiên Nguyệt hoàng tộc cũng quá thảm, mấy ngày trước thì bị người dọn đi bảo khố, hôm nay lại bị người cướp phạm nhân trong địa lao. Nguyệt Dao nữ đế khẳng định sẽ bị tức chết.

"Thanh Hàn và Cửu Diên thế nào rồi?" Thấy trong phòng chỉ còn hai người, nam nhân lại hỏi thăm tình huống.

Giang Nguyệt căng cứng ngồi trên ghế, thấp thỏm báo cáo:

"Nhị tiểu thư mấy năm trước đã gia nhập Tinh Huyền học viện, trở thành đệ tử chân truyền của Lam Vân đại sư, mấy năm nay đều ở trong đó học nghệ ít khi trở về. Còn tam công tử thì du lịch khắp nơi, chọc họa cũng không ít. Nhưng Vực Chủ ngài yên tâm, thuộc hạ đã lén cho người đi theo, hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả, tuyệt đối sẽ không gây ra phiền phức lớn."

"Ừm! Nha đầu Cửu Diên coi như có tiền đồ, chỉ có điều tiểu tử kia..."

Giang Nguyệt nghe giọng điệu lạnh lẽo này, âm thầm cầu phúc cho tam công tử.

Tam công tử, ngươi ráng sống sót cho tốt đi, ngày tàn của người sắp đến rồi.

Giữa lúc hai người đang trò chuyện hăng say, thì cửa bị gõ "cốc cốc" vài tiếng, kèm theo tiếng nói nhỏ nhẹ cẩn thận của Chu quản sự:

"Lâu chủ, Mạc công tử cầu kiến!"

Giang Nguyệt cực kì bất ngờ nhướng mày, cũng không ngại có người ở đây, hỏi lại:

"Hắn tìm ta lúc này làm cái gì?"

Chu quản sự rối rắm một hồi mới dám nói:

"Hắn nói, có đồ vật muốn bán đấu giá!"

Giang Nguyệt đi ra mở cửa dẫn hắn tiến vào, nhíu mày nói:

"Chu quản sự, ngươi không phải không biết quy củ của Lâu Giang Các chúng ta, hội đấu giá một khi bắt đầu là không thể chấp nhận chen ngang thêm đồ vật, sẽ ảnh hưởng uy tín của chúng ta!"

Chu quản sự sắc mặt đỏ lên, bởi vì biết trong phòng lúc này có đại nhân vật nên không dám nhìn loạn, chỉ có thể cúi đầu khổ sở nói:

"Ta cũng nói quy củ cho Mạc công tử, nhưng hắn nói đồ vật lần này chắc chắn sẽ khiến cho lâu chủ cảm thấy hứng thú, cho nên ta không dám tự chủ trương!"

Nghe đến đây, sắc mặt của Giang Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc, rốt cuộc là vật gì mà tên kia dám khẳng định nàng sẽ hứng thú?

Chưa đợi nàng kịp suy nghĩ, thì nam nhân đeo mặt nạ đã híp mắt ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nói:

"A Nguyệt, không bằng mời hắn vào đây đi. Ta cũng muốn xem xem, đây là nhân vật nào?"

Hắn đã nghe Giang Nguyệt nói, mấy năm nay có người họ Mạc cách mỗi tháng là mang đến binh khí bán cho Lâu Giang Các, còn có cả nhẫn trữ vật quý hiếm. Bản năng nói cho hắn, đây là một sự nguy hiểm.

Có được mệnh lệnh, Giang Nguyệt cũng không lại rầu rĩ, bảo Chu quản sự dẫn người tiến vào.

Mạc Nhất chỉ nghĩ giống như mọi lần, vào phòng là có thể gặp được Giang Nguyệt.

Nhưng hôm nay, trong phòng tựa hồ có người khác.

Mạc Nhất chạm ánh mắt vào mặt nạ đen của người kia, trái tim thình lình run rẩy một cái, ánh mắt cũng hoảng hốt một hồi.

Người trước mặt có một loại khí chất quen thuộc, cô độc quạnh quẽ, lạnh băng nguy hiểm, hệt như tướng quân của đời trước.

Bản năng cho Mạc Nhất một cái nhắc nhở, người nam nhân này, có lẽ sẽ là kỳ phùng địch thủ với tướng quân.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra chỉ trong nháy mắt là đã bình tĩnh trở lại, hắn là người đi theo tướng quân chinh chiến bao nhiêu năm, trường hợp nào không gặp qua, sao có thể vì một người có tương đồng khí chất mà bị dọa sợ.

Nam nhân đeo mặt nạ thấy vậy, cặp mắt lóe lên sự kinh ngạc và hứng thú. Người này...

Từ bước đi cho đến hơi thở, đều mơ hồ lộ ra một tiêu chuẩn mẫu mực của quân nhân chính quy.

Càng khó được là, người này còn không sợ khí tràng của hắn.

Giang Nguyệt thấy hai người đã âm thầm phân cao thấp, trái tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, cuối cùng thấy chủ tử không làm gì mới lén thở phào nhẹ nhõm, đưa tay mời Mạc Nhất ngồi xuống bên ghế, mỉm cười hỏi:

"Ngọn gió nào thổi Mạc công tử tới đây vậy? Nghe hạ nhân nói, ngài có đồ vật làm cho ta hứng thú?"

Mạc Nhất không nói gì, liếc nhìn nam nhân im lặng nằm trên ghế sô pha, bình tĩnh lấy cái chai đặt xuống bàn, đẩy về phía Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt nhướng mày cầm lên, thấy cái tên trên mặt chai thì kinh ngạc đến ngây người:

"Huyền Nguyên Đan?"

Mạc Nhất gật đầu xác nhận.

Giang Nguyệt thấy hắn còn dám xác nhận, sắc mặt biến đen, tức giận trả cái chai trở về:

"Mạc công tử, ngươi là khách quý của chúng ta, nhưng cũng không thể vô lý như vậy được. Huyền Nguyên Đan xác thực quý hiếm, nhưng hôm nay có Cửu Tinh Chung Nhũ ở đây, người khác sao lại có thể xem trọng Huyền Nguyên Đan. Mạc công tử, ngươi trở về đi, ta không thể phá vỡ quy củ mà nhận lần giao dịch này được."

Mạc Nhất cầm cái chai xoay xoay, ánh mắt quỷ dị nhìn Giang Nguyệt:

"Ngươi chắc chắn mình không cần sao?" Hắn tin tưởng tri thức của tướng quân, nếu ngài đã nói thứ này có tác dụng thì một trăm phần trăm là như thế.

Giữa lúc Giang Nguyệt còn đang bực bội vì bị người lừa dối, thì nam nhân đeo mặt nạ đã cười khẽ, nói:

"A Nguyệt, làm giao dịch cùng vị công tử này đi. Huyền Nguyên Đan xác thật là rất cần thiết ngay lúc này."

Giang Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt:

"Vực chủ, sao lại?"

Nam nhân tựa lưng vào thành ghế, động tác ưu nhã rót trà, thanh âm tà mị giải thích:

"Huyền Nguyên Đan nếu đặt một mình thì không có trị giá nhiều. Nhưng nếu dùng cùng lúc với Cửu Tinh Chung Nhũ thì sẽ làm ít công to, bởi vì nó có tác dụng cố bổn bồi nguyên, đánh hạ căn cơ vững chắc mà không để lại ám tật cho người hấp thụ!"

Mạc Nhất cũng giật mình không kém, người nam nhân này vậy mà lại nói ra lời giống y chang tướng quân, không sai một chữ.

Hơn nữa, Vực Chủ?

Người mà đến cả Giang Nguyệt cũng phải cung kính, sao có thể tầm thường.

Mạc Nhất có nghĩ lát nữa phải đem chuyện này nói cho Mạc Túc.

Về phần Giang Nguyệt thì kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng không nghĩ tới Huyền Nguyên Đan sẽ có tác dụng như thế này. Vì vậy xấu hổ nói:

"Khụ! Mạc công tử, có thể cho ta mượn lại đi giám định được không?"

Mạc Nhất gật đầu đưa qua.

Giang Nguyệt cẩn trọng nâng niu cầm lên, mở nút ra thì thấy có hai viên đan dược tròn tròn óng ánh, chân mày hơi nhíu lại:

"Mạc công tử, sao chỉ có hai viên vậy?"

Mạc Nhất nhìn Giang Nguyệt như nhìn một kẻ ngốc, giọng điệu đương nhiên nói:

"Thì hai viên là đủ rồi, hai viên xứng với hai giọt Cửu Tinh Chung Nhũ, còn chủ tử nhà ta, căn bản không cần dùng tới Huyền Nguyên Đan!"

Giang Nguyệt: "..."

Nam nhân đeo mặt nạ: "..."

Cái tác phong bá đạo này, giống như có chút quen thuộc.

Giang Nguyệt ho khan tìm lại thanh âm của chính mình, trừng mắt nhìn Mạc Nhất, trong ánh mắt lại lóe sáng một mạt thần sắc khác thường:

"Mạc công tử, chủ tử của ngươi cũng có mặt ở hiện trường sao?"

Đến cả nam nhân đeo mặt nạ cũng nổi lên hứng thú, hắn đã ngửi được hơi thở phúc hắc từ đồng loại.

Thú vị!

Mạc Nhất dư quang ngắm nhìn đến người nam nhân kia, nghĩ một hồi rồi quyết đoán nói dối:

"Không có, chủ tử chỉ lệnh cho ta đến mua thôi!"

Giang Nguyệt có một chút thất vọng, còn tưởng sẽ được thấy diện mạo chân thật người chủ tử của tên này.

Ai biết, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ là gương mặt xấu quá, không dám gặp người?

"Chủ tử của ngài có yêu cầu đặc biệt gì với Huyền Nguyên Đan không?" Giang Nguyệt mỉm cười hỏi.

Mạc Nhất gật đầu trả lời:

"Xác thật là có, chủ tử nói Huyền Nguyên Đan bán tách ra, đừng kèm chung với Cửu Tinh Chung Nhũ. Nếu có thể thì bán nó trước rồi đưa tiền cho ta cũng được!"

Giang Nguyệt há miệng kinh ngạc, sắc mặt quỷ dị nhìn Mạc Nhất.

Mạc Nhất dường như hiểu được nàng muốn nói gì, mặt không đỏ tim không đập khai ra:

"Đợt trước cùng ngươi giao dịch vài món kia, quên mất đều đổi thành huyền thạch, cho nên ngân lượng trên tay không đủ, chỉ có thể đem Huyền Nguyên Đan bán, lấy tiền bù trở về mua Cửu Tinh Chung Nhũ!"

Giang Nguyệt: "..."

Đây là điển hình của việc, nghèo đến nỗi chỉ còn lại huyền thạch sao?

Má nó, ghen ghét.

Mà sự hứng thú trong mắt của nam nhân đeo mặt nạ càng ngày càng nồng đậm.

Hắn quá tò mò về người chủ tử bí mật này rồi.

Giang Nguyệt đỡ trán, khóe miệng co giật biên độ hôm nay có chút nhiều làm cho miệng đều mỏi, nàng mỉm cười hỏi:

"Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo ý của ngươi. Xin hỏi Mạc công tử ngồi ở phòng nào, nếu bán xong ta sẽ lập tức cho người đưa tiền đến."

Mạc Nhất lắc đầu:

"Không cần đâu, Nguyệt lâu chủ cứ việc đưa trướng đến nơi của Chu quản sự đi, ta sẽ tự động tới lấy."

Giang Nguyệt duy trì mỉm cười: "Được!"

Trong lòng chửi thề. Mẹ nó! Ngay cả tung tích cũng đều bí ẩn như vậy.

Nàng cũng không tin, vào địa bàn của nàng rồi nàng còn không thể tra ra hắn ngồi ở phòng nào.

Mạc Nhất thấy mọi chuyện đều bàn xong rồi, hơi liếc nhìn nam nhân kia rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra cửa, vô tình thấy được một người mặc lam bào lôi xềnh xệch một phạm nhân mặc tù phục tóc tai rối bời.

Mạc Nhất chỉ nhìn thoáng qua nhưng không để trong lòng. Đi ra chỗ ngoặt, hắn lấy ra một mặt nạ da rồi đeo lên, hóa thành bộ dạng bình phàm lại quý khí như lúc tiến vào hội trường đấu giá.

Hắn trở về phòng 306 một cách quang minh chính đại, ngay cả Tiểu Lệ đều tưởng hắn đi vệ sinh thôi.

Giang Nguyệt gọi Chu quản sự vào, đưa cái chai cho hắn rồi dặn dò:

"Chu quản sự, ngươi đem cái này đưa xuống dưới, nhớ là bảo quản cẩn mật, tiện thể nói cho tiểu Nhạn một tiếng!"

"Dạ!" Chu quản sự cung kính gật đầu.

"Phòng khách quý ở lầu sáu hôm nay có những ai ngồi?" Giang Nguyệt híp mắt, bâng quơ hỏi.

"Phòng 601 là Vân phó viện trưởng, phòng 602 là người của Cố gia, hôm nay đến là Cố công tử Cố Đình Nguyên, phòng 603 là Đoan Mộc gia, tam công tử hình như đi cùng với thiếu chủ của bọn họ. Phòng 604 là Bách Lý gia, đại tiểu thư Bách Lý Hồng Thanh. Còn phòng 605 là trống." Chu quản sự có một bảng danh sách khách quý, cho nên nhanh nhẹn trần thuật thân phận của người trong phòng.

Đương nhiên, danh sách này cũng chỉ có nội bộ Lâu Giang Các là biết đến và không thể tiết lộ cho người ngoài.

Giang Nguyệt lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, nam nhân kia nếu đã muốn trốn tránh bại lộ thân phận, thì sao có thể dùng đến thẻ khách quý mà nàng đưa cho.

Giang Nguyệt móc ra một cuộn tranh đưa cho Chu quản sự, thần bí nói:

"Chu quản sự, ngươi giúp ta hỏi thăm phía dưới có ai nhìn thấy người này không?"

Chu quản sự hít sâu một hơi, cầm chặt cuộn tranh: "Được rồi, ta tận lực!"

Hắn cũng biết, tên kia trơn trượt như cá chạch, muốn tìm hắn không phải dễ dàng như vậy.

Giang Nguyệt quay trở về, vừa lúc thấy Phong hộ pháp ném tù nhân xuống đất, hùng hồn nói:

"Vực chủ, người đã mang đến rồi!"

(Nam chủ chính thức lên sàn haha. Tuy rằng hắn lạnh lùng phúc hắc, nhưng cũng là người trọng tình nghĩa và có trách nhiệm. Các độc giả thấy nhân thiết của hắn như thế nào nha?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui