Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Kế tiếp, liên tục có vật phẩm được bán ra, có dược liệu cũng có binh khí, thiên kỳ bách quái đủ loại đồ vật, duy chỉ không có sủng vật.

Mạc Túc nhìn Mạc Vân Long buồn bã rũ khuôn mặt nhỏ, vuốt đầu hắn cười nói:

“Tiểu Long đừng thất vọng, yêu thú bị thuần hóa không hề dễ tìm, người ta còn bí mật cất kỹ thì sao có thể bán ra cho được. Mẫu thân đã nói với các thúc thúc của ngươi lưu ý rồi. Nếu có, bọn họ sẽ lập tức mang về cho ngươi.”

Nàng biết, nhi tử vẫn luôn muốn có một con tiểu sủng vật như muội muội của mình. Nhưng yêu thú trên đời này dữ dội hiếm thấy, càng chưa nói đến dã tính khó thuần, nếu không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Mạc Túc đời trước không có tiếp xúc qua phương diện này, đa số thời gian của nàng dùng để đối phó với Trùng tộc và sinh vật phù du. Mà trình độ hung ác của mấy thứ kia thì thôi bỏ đi, căn bản là thuần hóa không được, chỉ có một kích giết chết mới thỏa đáng.

Thông qua [Diễm Châu] nàng mới biết đến phương diện ngự thú và thuần hóa này, nhưng giải thích sơ sài, theo bản năng Mạc Túc cảm thấy mấy thứ đó không phải rất đáng tin cậy.

Đến nỗi Tiểu Hắc Miêu của nữ nhi là một cái ngoài ý muốn. Tiểu tử kia là tự động đưa tới cửa tìm đánh, dám can đảm trộm hấp thu Huyền mạch phía dưới Viêm Tinh Thành, nên bị nàng bắt lại. Sau đó đưa cho nữ nhi.

Tuy rằng không có thực chất khế ước, nhưng tiểu tử kia một trăm phần trăm là không dám làm xằng bậy. Nữ nhi chỉ cần tiết lộ một chút độc lực là đủ đem nó nghiền chết, không có khả năng sẽ tổn thương được nàng.

Mạc Vân Long chỉ buồn bã được năm giây, sau đó thì lại sinh long hoạt hổ trở lại, nắm lên nắm đấm và nói:

“Vâng! Tiểu Long rất tin tưởng các thúc thúc. Chắc chắn sẽ mang về một con sủng vật trắng trẻo mập mạp, đáng yêu ngây thơ cho con.”

“Ca ca, nếu sủng vật của huynh trắng trẻo mập mạp, vậy không bằng đặt tên cho nó là tiểu Bạch đi, hoàn toàn đối lập với Tiểu Hắc của muội nha!” Mạc Du Hồng mắt sáng bừng lên, nhìn tiểu hắc miêu bãi đuôi nằm trên đùi mình, mừng rỡ đề nghị.

Mạc Vân Long vuốt cằm như suy tư gì, sau đó tươi cười đầy mặt:

“Tiểu... tiểu Bạch sao? Cái tên này hay quá! Muội muội thật là thông minh.

Tiểu Hắc Miêu:...

Có bộ lông đen, cũng là lỗi của nó sao!? Tiểu ma nữ, ngươi lại khinh bỉ bản thú!!!

Đáng tiếc, tiếng lòng của nó là không ai có thể nghe được, chỉ có thể trợn mắt xù lông.

“Tiểu Hắc, ngươi cũng vui mừng với cái tên của bạn mới này phải không? Tiểu Bạch, Tiểu Hắc. Vừa nhìn đã biết là một đôi...” Mạc Du Hồng ánh mắt nhìn xuống tiểu Hắc, bàn tay mềm mại vuốt ve nó, híp mắt cười thành một cái phùng.

Tiểu Hắc:... một đôi? Một đôi?

Nếu đó là giống cái thì hoàn toàn có thể hợp lý, nhưng nếu lỡ là công giống nó thì sao?

Mả mẹ miêu ơi! Đáng sợ quá!

Tiểu Hắc Miêu vừa nghĩ đến đó, toàn bộ lông tơ đều dựng ngược.

Nhìn phản ứng của nó, Mạc Du Hồng mới nhìn sang nam hài rồi nói:

“Ca ca! Quyết định vậy nha. Tiểu Hắc cũng đồng ý rồi này, nhìn nó phấn khích chưa kìa. Thật là chờ mong tiểu Bạch xuất hiện, tiểu Bạch ngươi đang ở đâu nha?”

Mạc Vân Long cùng nữ hài móc ngoéo ngón tay, trong lòng cũng thấp thỏm chờ mong.

Mà Tiểu Hắc Miêu thì không thiết sống nữa, nhắm mắt xụi lơ ở trên đùi của nữ hài.

Mạc Túc và Mạc Nhất nhìn hai đứa nhỏ trêu đùa lẫn nhau, không có tham dự, chỉ ở bên cạnh híp mắt lắng nghe, ánh mắt nhìn về dưới đại sảnh.

Mạc Nhất thì cầm một bản danh sách ở bên cạnh, ngay khi phía dưới gõ lên một hồi chuông định đoạt quen thuộc thì hắn mới nghiêng người, thì thầm vào lỗ tai của Mạc Túc:

“Chủ tử, đồ vật của chúng ta đều bán xong rồi! Thuộc hạ tính nhẩm trong đầu sơ qua, tính luôn hai viên Huyền Nguyên Đan vừa mới bán và những vật phẩm đã giao cho Giang Nguyệt trước đó, trừ đi phí tổn thì trong tay chúng ta hiện có khoảng ba ngàn vạn hoàng kim trở xuống.”

Mạc Túc hơi hơi trầm tư tính toán, cũng không biết giá khởi điểm của Cửu Tinh Chung Nhũ là bao nhiêu, sợ là không dưới một trăm vạn lượng. Căn cứ theo tình hình tranh đoạt khủng khiếp này, và cả những phòng khách quý ở lầu sáu đều có thân phận và tài lực không bình thường, e là ba ngàn lượng hoàng kim trong tay của nàng, có chút thiếu hụt...

Nghĩ nghĩ, trên tay của Mạc Túc lại xuất hiện một quả nhẫn trữ vật, nàng chuyển dời một số trang sức đá quý từ khi cướp được ở bảo khố sang quả nhẫn, đưa cho Mạc Nhất rồi nói:

“A Nhất, ngươi ra Lâu Giang Các một chuyến, đem mấy thứ này toàn bộ giải phóng đi. À! Đừng tụ tập ở một chỗ, mà chia ra ở các tiệm trang sức trong kinh thành. Đi nhanh về nhanh đi, Cửu Tinh Chung Nhũ hẳn là sắp lên đấu giá rồi!”

“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!” Mạc Nhất nhận lấy quả nhẫn, hít sâu một hơi rồi xoay người.

Thình lình lúc này, Mạc Túc đưa tay vỗ vai hắn rồi nói:

“Ngụy trang cẩn thận, đừng để bị theo dõi!” Rốt cuộc những vật này đều là khoai lang nóng bỏng, chưa biết chừng sẽ có người có tâm tư truyền lại tiếng gió cho Nguyệt Dao bên kia, nếu bị phát hiện sẽ là vô tận ám sát. Hiện tại Mạc Nhất chỉ có một mình, chưa chắc có thể là đối thủ nếu bên kia toàn quân xuất động.

Rốt cuộc, kiến nhiều có thể cắn chết voi!

“Thuộc hạ sẽ cẩn thận! Nhất định không mang đến phiền phức cho chủ tử!” Mạc Nhất hít sâu một hơi, cắn răng nói, sau đó mở cửa rời đi.

Mạc Túc thu hồi tầm mắt, ngón tay tiếp tục có nhịp điệu mà gõ vào bàn, ánh mắt sâu thẳm.

Lúc này người đi ra Lâu Giang Các trở về nhà lấy tiền hay tìm kiếm đồng minh nhiều vô kể, nên Mạc Nhất sẽ không bị đặc biệt chú ý. Mà Mạc Nhất làm việc, nàng vẫn rất yên tâm.

Nàng đang suy nghĩ biện pháp rời đi an toàn sau khi bắt được Cửu Tinh Chung Nhũ. Lúc ấy đầu mâu đều nhắm về phía mình. Lại có hai đứa nhỏ ở đây, nếu không cẩn thận sẽ trở thành tầm ngắm uy hiếp của bọn chúng.

Xem ra, chỉ có thể để Mạc Nhất dẫn hai đứa nhỏ về Nguyệt Lâu trước, còn mình thì hấp dẫn hỏa lực.

Cũng may, hôm nay cả bốn người đều dịch dung gương mặt và điều chỉnh giọng nói, khác hẳn hoàn toàn với dung mạo ngày thường, ắt hẳn sẽ không bị nhận ra.

Mà động tĩnh dưới đại sảnh, nhanh chóng thu hút sự chú ý của nàng. Ngay cả hai đứa nhỏ cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt hưng phấn nhìn khán đài bên dưới.

Tiểu Nhạn hơi lách mình sang một bên, nhường đường cho một vị lão giả bưng lên một cái mâm, phía trên có ba cái hộp thủy tinh được phủ kín khăn voan đỏ. Lão giả đặt nó lên bàn, cúi người chào khán đài một cái rồi thì thầm bên tai tiểu Nhạn.

Ánh mắt của tiểu Nhạn sáng lên, ngay khi lão giả quay người trở về bên trong thì nàng ngước nhìn khán đài một lượt, trong thần sắc khẩn trương chờ đợi của mọi người, nàng cầm micro tuyên bố:

“Các vị khách nhân thân yêu, và sau đây không để mọi người chờ lâu nữa. Vật phẩm áp trục của ngày hôm nay: Cửu Tinh Chung Nhũ chính thức lên sàn! Giọt thứ nhất có giá khởi điểm là hai trăm vạn lượng hoàng kim, mỗi lần kêu giá không được ít hơn mười vạn lượng. Đấu giá, xin được phép bắt đầu!”

Theo tiếng nói chấm dứt, cả hội trường đều nổ tung chảo, mọi người phấn khích gọi giá, ngay cả khách quý lầu sáu cũng đã bắt đầu tham gia:

“Hai trăm năm mươi vạn lượng!”

“Ba trăm vạn lượng!”

“Năm trăm vạn lượng!”

“...”

Hết thanh âm này lại đến thanh âm khác nối tiếp vang lên, căn bản là không cần thở dường như mà kêu giá, chỉ sợ chậm trễ một phút thôi là Cửu Tinh Chung Nhũ sẽ rơi vào tay người khác.

Bởi vậy, từng căn phòng đơn sáng lên, từng tiếng gào rống kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu. Nhiệt khí dần dần tăng cao, khiến cho lỗ tai đau đến mức Tiểu Nhạn phải một tay cầm micro và một tay bịt lấy.

Còn thiếu niên hỗ trợ bên cạnh thì cầm cái chuông ngây người, mỗi lần hắn muốn gõ chuông định đoạt, là ngay tức khắc sẽ có thanh âm đè xuống, căn bản là không có cơ hội mở miệng.

Những người này thật là điên cuồng hết rồi sao!?

Không, phải nói là Cửu Tinh Chung Nhũ đáng giá người ta điên cuồng. Chỉ cần một giọt, không phân biệt là cường giả bậc nào, chỉ cần nuốt một giọt là có thể trực tiếp đột phá ba cái phẩm cấp.

Phải biết, càng lên cao thì lượng hấp thu huyền khí càng nhiều, muốn thăng cấp càng thêm gian nan. Hơn nữa phải chờ đợi thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể thuận lợi đột phá.

Đặc biệt là những người đang kẹt ở mấy khúc quanh hồng câu của cấp bậc đỉnh thì Cửu Tinh Chung Nhũ chẳng khác nào là bánh trái thơm ngon.

Chỉ một giọt, nhất cử đột phá, nước chảy thành sông, ai mà không điên cuồng?

Ngay cả Mạc Túc đều xuýt xoa với tốc độ đề giá này, quả thật là nhanh như tên lửa.

“Một ngàn lượng hoàng kim!”

Theo thanh âm này truyền ra, tất cả mọi người ở hội trường có trong nháy mắt dừng lại, tất cả đồng loạt nhìn về căn phòng đầu tiên ở lầu sáu. Xuýt xoa không thôi.

“Chà chà! Khách quý ở lầu sáu bắt đầu tranh đoạt rồi đây. Đúng là thân phận bất phàm, mở miệng một cái trực tiếp kêu đến một ngàn lượng. Cũng không biết là ai?”

“Chết tiệt, đây là sàn đấu của thế gia đại tộc, chúng ta sao có cửa mà tranh đây?”

“Muốn khóc! Cửu Tinh Chung Nhũ đời này quả nhiên cùng ta vô duyên! Thôi ta về với lão mẹ đây!”

“...”

Vô số tiếng oán thán vang lên cả hội trường, mặc dù có không cam lòng, nhưng mà một số người vẫn bùi ngùi dừng lại, mức giá này quả thật đã vượt ngoài khả năng chịu đựng.

Chỉ có một số ít người thấy không còn cơ hội nên lặng lẽ rời đi, nhưng đa số vẫn ở lại xem diễn.

Mua không được, nhưng vẫn muốn nhìn rốt cuộc là ai bắt được nó nha.

Mà thiếu niên đứng bên cạnh tiểu Nhạn thấy cơ hội của mình tới rồi, bắt đầu gõ chuông và gân cổ gào lên:

“Một ngàn lượng hoàng kim... phòng số 601 ra giá như vậy, còn quý khách nào muốn tiếp nữa không ạ?”

“Một ngàn hai trăm lượng!” Phòng 603 lúc này cũng truyền ra, là thanh âm trầm thấp của một nam tử.

“Một ngàn năm trăm lượng!” Không chịu thua kém, phòng 604 cũng ra tiếng đề giá, là thanh âm trong trẻo lạnh lùng của một nữ tử.

Cả hội trường đều im lặng xem diễn, chỉ có tiếng của ba phòng lảnh lót truyền lại, để lộ ra một tia sóng ngầm mãnh liệt. Mọi người không khỏi cả kinh ra mồ hôi lạnh, tài lực của mấy phòng này thật là đáng sợ.

Lúc này, phòng 601 lại ra tiếng:

“Hai ngàn lượng!”

Nháy mắt, giây sát!

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, một lúc đề lên năm trăm vạn lượng, quả thực là tài đại khí thô.

Mọi người nhìn về phía hai phòng còn lại, ánh mắt hưng phấn chờ mong, hai phòng này sẽ tiếp tục tranh đoạt sao?

Dưới ánh nhìn của mọi người, thanh âm nam tử phòng 603 chợt vang lên, tràn đầy vô hạn tiếc nuối:

“Ta bỏ cuộc!”

Cố Đình Nguyên ở trong phòng uống lên một hớp trà, gương mặt ẩn ẩn sầu lo. Có người của thập đại gia tộc ở đây, hắn tranh không nổi nha!

“Đại ca! Huynh đừng buồn! Dù sao cũng chỉ là thử vận may thôi mà! Tình huống này không phải nằm trong dự đoán rồi sao!” Thiếu niên áo đỏ ngồi ở bên cạnh nhịn không được an ủi hắn.

“Mặc dù là dự đoán trước, nhưng mà kết quả vẫn khiến ta thất vọng. Đình Diệp, nếu đại ca có thể bắt được Cửu Tinh Chung Nhũ, thì địa vị của Cố gia ta sẽ không lại khó xử như bây giờ.” Cố Đình Nguyên mặt mang âu sầu lại có chút hướng tới nói.

“Đệ thấy hiện tại cũng rất tốt! Nữ đế không trọng dụng chúng ta, chúng ta còn an ổn yên lành. Điều lệnh của nàng ta, không có cái nào mà không khiến người khác phẫn nộ!” Cố Đình Diệp bĩu môi, phe phẩy quạt xếp, không cho là đúng nói.

Cố Đình Nguyên hận sắt không thành thép, trực tiếp tát vào đầu của hắn, khiển trách:

“Đệ thì biết cái gì! Suốt ngày chơi bời lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu của đệ. Không biết chọc bao nhiêu rắc rối cho ta. Đệ nói thật cho ta nghe, mấy ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tam công chúa tìm phụ thân làm khó dễ?”

“Nguyệt Thanh Loan tìm phụ thân làm khó dễ?” Cố Đình Diệp vừa nghe thì sắc mặt khó coi hẳn lên. Cái bà điên kia lại làm cái gì?

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đệ mau nói cho ta biết nguyên nhân!” Cố Đình Nguyên nhìn Cố Đình Diệp, sắc mặt ngưng trọng.

“Đại ca, về nhà đệ nói cho huynh nghe!” Cố Đình Diệp rũ mắt, thấp giọng nói.

“Được!”

Mà phòng 604 lúc này cũng đang bàn bạc không ngừng:

“Hồng Thanh tiểu thư, còn hai giọt phía sau nữa, chúng ta bỏ qua lần này đi, coi như nể mặt Vân Lam đại sư. Hắn chắc chắn là mua thứ này cho đồ đệ của hắn!”

Bách Lý Hồng Thanh sắc mặt khó coi ngồi ở bàn, tay gác lên thành ghế, nhìn lão giả nói chuyện với mình ở bên cạnh, trầm tư hồi lâu mới rũ mắt nói:

“Tam thúc, cứ làm theo ý của thúc đi!”

Hội đấu giá tiếp tục, sau khi cả hai phòng đều lần lượt đưa ra tư thế bỏ cuộc, thì thiếu niên nhanh chóng gõ chuông, gân cổ gào thét:

“Hai ngàn lượng lần một... hai ngàn lượng lần hai... hai ngàn lượng lần ba!”

Keng!

“Chúc mừng khách nhân của phòng số 601, giọt Cửu Tinh Chung Nhũ thứ nhất đã thuộc về ngài. Lát nữa sẽ có nhân viên trực tiếp mang đến cho ngài, thỉnh kiểm tra và nhận cẩn thận.”

Vậy là, giọt Cửu Tinh Chung Nhũ đầu tiên lấy giá trị hai ngàn lượng hoàng kim bán ra.

Mạc Túc ánh mắt lóe lóe nhìn năm căn phòng ở lầu sáu, khóe môi khẽ nhấp. Tưởng cũng không cần tưởng, hai giọt còn lại sẽ càng tranh đoạt kinh khủng hơn. Đặc biệt là giọt cuối cùng, mức giá còn không định trước được.

Cho nên, giọt thứ hai này nàng nhất định phải được tới tay!

Cùng lúc đó, cánh cửa ngoài hơi hé mở, thân ảnh của Mạc Nhất lén lút đi vào, thì thầm vào tai Mạc Túc:

“Chủ tử, trang sức đã bán hết, tổng cộng được một ngàn hai trăm vạn lượng. Thuộc hạ cũng đã gặp Chu quản sự lấy hết trướng về. Trước mắt chúng ta đã có tổng cộng bốn ngàn lượng.”

“Làm tốt lắm! Có bị phát hiện không?” Mạc Túc vỗ vai khen ngợi hắn một câu, trong lòng thầm nghĩ, giọt thứ nhất hai ngàn lượng, vậy giọt thứ hai này, hẳn là bốn ngàn lượng trở lại. Tuyệt đối sẽ không vượt quá định mức này.

“Có mấy cái đuôi đi theo, nhưng đều bị thuộc hạ cắt hết rồi!”

“Ừ!” Mạc Túc gật đầu xong, lại nhìn phía dưới, giọt thứ hai bắt đầu đấu giá rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui