Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

“Hì hì! Nữ đế đại nhân ngài xem, ngài nóng giận như vậy làm gì chứ? Mỹ nhân thì phải cười lên mới đẹp chứ!” Tần Kha phạch mở quạt xếp, liếc mắt đưa tình nói.

Chu Nhược Vi đặt tay ngang bụng đứng một bên, khóe miệng hơi run rẩy, đồng thời trong lòng dâng lên bội phục.

Con hàng này, quả nhiên không biết chữ sợ viết như thế nào. Cũng dám trêu ghẹo đến trêи đầu của Nguyệt Dao.

Mà Nguyệt Dao đối với lời lả lơi ong bướm của Tần Kha thì làm như không thấy, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn vào bộ móng tay dài sắc nhọn và đỏ chót của mình, bâng quơ hỏi:

“Không có việc thì không đăng tam bảo điện! Nói đi, lần này lại là muốn cáo trạng ai?”

Ánh mắt chợt lóe qua một tia hung ác, Tần Kha nhếch môi cười khẽ, rốt cuộc đứng đắn mà trình bày:

“Người hiểu rõ Kha nhất, quả nhiên cũng chỉ có nữ đế bệ hạ. Hôm nay mạo muội tiến đến, Kha muốn cáo cả nhà Lam thái phó vi phạm kỷ cương, không coi luật lệ của Thiên Nguyệt Vương Triều ra gì. Ngang nhiên mà khi quân phạm thượng.”

Trong khi Chu Nhược Vi nhíu mày suy nghĩ, thì Nguyệt Dao khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng nói không để lộ một chút cảm xúc:

“Khi quân phạm thượng? Nói thử ta nghe một chút xem nào?”

Trong lòng âm thầm đắc ý, biểu tình của Tần Kha càng thêm tự nhiên, vui buồn bất mãn đều viết hết lên khuôn mặt, hắn cau mày nói:

“Bệ hạ có điều không biết, mấy ngày trước Kha nghe theo ý của phụ thân đi kiểm kê tất cả sản nghiệp, cửa hàng có mặt trêи Thiên Nguyệt Thành, kết quả vô tình phát hiện thứ nữ Lam gia đang lén lút làm trò mờ ám. Nàng ta mang rất nhiều vật phẩm trang sức dạo quanh rất nhiều cửa hàng và bán lại với giá rẻ. Thử hỏi, một thứ nữ thì lấy đâu ra nhiều trang sức như thế được.

Mấy ngày hôm trước, hoàng cung vừa bị mất trộm, mà hành động của Lam Tiểu Niệm lại khả nghi, nên Kha đã nhờ cha điều một bộ phận binh lực tiến đến tra xét bắt giữ. Ai mà có ngờ tới, cả trêи dưới Lam gia đều dung túng cho thủ phạm, thả chạy Lam Tiểu Niệm, nếu không có tật giật mình, thì nàng ta chạy vội như thế để làm gì?”

Tần Kha vốn tưởng rằng khi hắn nói xong những lời này thì sẽ được chứng kiến Nguyệt Dao tức giận và sừng sộ lên, ngay lập tức truyền lệnh trách phạt cả nhà họ Lam. Nhưng không, Nguyệt Dao vậy mà bắn ánh mắt sắc bén về phía hắn, chất giọng lạnh lẽo như hàn băng:

“Trước không xét đến Lam gia hay Lam Tiểu Niệm có phải là đồng phạm trộm cắp hay không. Nhưng các ngươi chưa trải qua sự cho phép của bản đế mà dám tự ý điều binh trong thành thì đáng phải chịu tội gì đây, hử?”

Tần Kha rốt cuộc thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm mắng chính mình ngu ngốc, hắn làm sao lại quên mất chuyện này cơ chứ.

Giờ thì hay rồi, cáo trạng không thành công, thế nhưng đem chính mình cũng đáp đi vào.

Chu Nhược Vi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không tỏ ý kiến, nhưng trong lòng lại thầm hô hai chữ đáng đời.

Thật là ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo.

Ngu xuẩn!

“Nữ đế bệ hạ… Kha… Kha thật sự không cố ý, lúc ấy vì quá gấp gáp muốn bắt cho bằng được thủ phạm mà vô tình phạm phải điều cấm kị. Cầu xin bệ hạ khoan dung độ lượng mà tha thứ cho cha con chúng thần.”

Tần Kha một bên lau mồ hôi, một bên quỳ rạp xuống đất, khẩn thiết van nài, nào còn có cái dáng vẻ ngả ngớn như ban đầu nữa.

Nguyệt Dao vẫn tiếp tục nhìn ngón tay mình, hai tròng mắt xoáy sâu lại như một tòa hắc động không đáy, thâm u và đáng sợ. Tiếng nói vang lên khắp đại điện, trời không gió nhưng lại khiến lòng người run rẩy:

“Là do bản đế đã nuông chiều quá nên các ngươi một người… hai người đều muốn nhảy lên đầu ta ngồi rồi. Hôm nay là tự ý điều binh xét nhà quan văn cùng cấp, ngày mai cũng có thể đánh lên tới Kim Loan Điện, uy hϊế͙p͙ cả ta có đúng hay không?”

“Bệ hạ bớt giận, thần tuyệt đối không dám có ý đó!” Cả Chu Nhược Vi và Tần Kha đồng thời quỳ xuống, thân thể hơi run rẩy, cái trán chảy xuống mồ hôi lạnh mà nói.

Nguyệt Dao ánh mắt sắc lạnh nhìn Tần Kha, hạ xuống một đạo trọng chùy:

“Tự ý điều binh là tội khi quân, đáng lẽ phải xử tử hình. Nhưng nể tình Tần lão đầu có công lập quốc, nhiều năm qua một mực trung thành, cho nên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Truyền lệnh cách chức Thượng Thư của nhà họ Tần, nửa năm trong vòng không cần phải thượng triều dâng tấu sớ, đồng thời tự nguyện dâng ra hai phần ba tài sản, sung quân công quỹ!”

“Hai phần ba… sung quân???” Tần Kha ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp kinh hãi.

Nguyệt Dao đây là muốn triệt hạ đường sống của bọn họ, nàng có biết hai phần ba tài sản là khái niệm gì hay không?

Nguyệt Dao rốt cuộc dời tầm mắt khỏi móng tay, tròng mắt đen hiện lên dày đặc uy áp nhìn xuống Tần Kha:

“Sao? Ngươi cảm thấy hai phần ba quá ít? Hay là muốn bổ sung thêm?”

Tần Kha trong lòng khóc không ra nước mắt, vội vã cướp lời, trưng ra một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc:

“Đa tạ bệ hạ tha mạng! Thần nguyện ý dâng ra hai phần ba tài sản. Thần… thần không dám kháng chỉ!”

Nguyệt Dao rốt cuộc nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó nghiêm túc nhìn qua Chu Nhược Vi, hạ đạt mệnh lệnh:

“Chu tể tướng mang theo mệnh lệnh của bản đế, điều người đến Lam gia tra xét thực hư ra sao thế này. Nếu ai dám làm điều mờ ám hoặc cả gan kháng chỉ, xử tử tại chỗ bất luận lý do. Hơn nữa, tập nã Lam Tiểu Niệm tiến cung cùng bản đế đối chất.”

“Vâng! Thần tuân mệnh!” Chu Nhược Vi hơi nhẹ không thể thở phào ra một hơi, kì thật trong lòng nàng có chút sợ hãi, sợ Nguyệt Dao sẽ ngay tại lúc này bắt buộc Chu gia cũng cống hiến ra hai phần ba tài sản.

Thật may mắn, có Lam gia và Tần gia đỉnh ở phía trước, có trách thì trách bọn họ đụng vào họng súng không đúng thời cơ.

Ngoài ra, còn có một Cố gia nữa, Nguyệt Thanh Loan không hổ là kẻ biết gây chuyện nhất Thiên Nguyệt Vương Triều, mới từ học viện về không bao lâu đã chọc họa không ngừng, còn cùng Cố nhị công tử nổi lên xung đột.

Xem ra, Cố gia hiện tại cũng bị quậy cho sứt đầu mẻ trán. Nguyệt Dao sẽ không từ bỏ cơ hội này mà rút sạch giá trị thặng dư của bọn họ.

Thời kì này, súng bắn chim đầu đàn, ai càng nổi bật thì càng mau chết. Xem ra nàng cũng phải trở về Chu gia, cảnh tỉnh đám người không an phận kia một tiếng.

Nàng ở nơi này nỗ lực thu hẹp tồn tại cảm, bọn họ nhưng đừng phá phách, kéo chân sau gây phiền phức cho nàng.

Hoàng cung gió thổi mây vần, tựa như một cơn giông lốc bão tố vừa càn quét đi qua, khiến cho ai cũng nơm nớp lo sợ, kẹp chặt đuôi của mình.

Mà trong lúc Nguyệt Dao đang giận dữ, tinh thần bất ổn, thì Tiêu Phạn cùng thị vệ Thanh Mộc lại lén lút giả dạng, men theo đường hầm bí mật mà ra khỏi cung.

“A Mộc, ngươi nói xem, tại sao Hiên nhi lại đột nhiên muốn gặp riêng ta?”

Bước ra khỏi đường hầm, Tiêu Phạn kéo thấp mũ trùm đầu, ánh mắt mê mang nghi hoặc nhìn con sông linh lung huyền ảo trước mặt mình, nghiêng đầu trầm thấp hỏi thị vệ.

Suốt hai mươi năm sống trong sợ sệt và cảnh giác, bên cạnh chỉ có Thanh Mộc là đáng tin cậy, cho nên Tiêu Phạn thói quen hỏi han người bên cạnh như để tìm kiếm một sự an ủi và khẳng định.

“Thứ cho thuộc hạ ngu dốt, hoàn toàn không đoán ra được ý đồ đến của Đông Phương thiếu chủ.” Thanh Mộc cười khổ đáp lời, lực chú ý lại không rảnh rỗi mà quan sát xung quanh.

Tiêu Phạn nghĩ đến cái gì, lắc đầu bật cười, tự nhủ:

“Hỏi ngươi cũng không thể biết đáp án. Bất quá đây là lần đầu tiên Hiên nhi chủ động gặp mặt ta. Ngẫm lại còn có chút kϊƈɦ động và xa lạ.”

“May mắn hôm nay Nguyệt Dao điều động gần hết Nguyệt Ảnh Vệ đi làm việc, nếu không chúng ta lẻn ra ngoài như thế này, e rằng sẽ không thể tránh được tai mắt của nàng ta.” Thanh Mộc thấp giọng nói.

Tiêu Phạn nhớ đến cái gì đó, biểu tình xẹt qua chút lo lắng hỏi:

“Hai đứa nhỏ kia không bị bắt được chứ!?”

Bởi vì lẫn nhau đề phòng, cho nên không chỉ Nguyệt Dao là nhìn chằm chằm hắn, mà nhất cử nhất động của nàng ta, hắn cũng rõ ràng phần nào.

Cho nên khi nhận được tin Nguyệt Dao điều người đi bắt hai đứa con của Mạc Túc, hắn cũng lo lắng đến sốt vó, thậm chí cho người âm thầm đi theo cản đường quấy rối.

Thanh Mộc nhanh chóng hiểu ý, cười nói, trong nét cười còn xen lẫn một tia vui sướиɠ khi người gặp họa:

“Bọn nhỏ được người bảo vệ, cho nên bình an vô sự. Ngược lại là Nguyệt Ảnh Vệ toàn quân đại diệt. Chẳng cần nghĩ cũng biết, Nguyệt Dao lần này khẳng định tức đến hộc máu.”

“Bình an là tốt rồi… bình an là tốt rồi!” Một cục đá đè nặng lồng ngực rốt cuộc cũng rơi xuống, Tiêu Phạn chỉ biết âm thầm nỉ non, cảm ơn trời cao chiếu cố

Hai mươi năm trước, hắn không thể chiếu cố tốt cho con gái của tri kỉ. Hai mươi năm sau, dù có thế nào, hắn cũng nhất định không để sai lầm tiếp tục lặp lại.

Hai chủ tớ vừa đi vừa nói chuyện, bởi vì là buổi tối, cộng thêm nơi này quá hẻo lánh không người, nên hai người cũng từ từ thư hoãn khẩu khí, không còn dáng vẻ ngưng trọng thường ngày.

Dọc theo ven sông đi được tầm mười phút, Thanh Mộc bỗng chốc chỉ tay vào một chiếc thuyền nhỏ đổ neo cách bờ khoảng năm sáu mét, nhỏ giọng thì thầm:

“Chủ nhân! Tới rồi! Trong thư Đông Phương thiếu chủ có miêu tả rõ rệt ký hiệu, chính xác là chiếc thuyền kia.”

Tiêu Phạn dừng lại bước chân cách bờ sông nửa mét, ngửa mắt nhìn thuyền nhỏ, không hiểu sao trong lòng thấy hơi run rẩy, mồ hôi tay chảy đầy, không có dũng khí lại tiến thêm một bước.

Thanh Mộc hiểu rõ tâm trạng phức tạp của chủ nhân nhà mình, cho nên đứng cạnh bầu bạn, không ra tiếng hối thúc.

Mắt thấy hai người đứng hồi lâu mà không chịu bước lên thuyền, từ trong vọng ra một tiếng nói lãnh đạm lạnh nhạt:

“Nếu đã đến rồi, sao không tiến vào!?”

Nhận ra chất giọng quen thuộc, đáy lòng Tiêu Phạn hơi run lên, khóe mắt ươn ướt, hắn nỗ lực hít sâu vài giây, sau đó mới đạp chân lên đầu thuyền, tiến vào.

Có bước chân người, thuyền nhỏ hơi lắc lư lay động, viền nước gợn ra những đường lăn tăn nho nhỏ, biến mất thầm lặng trong u tối.

Tiến vào giữa thuyền, đập vào mắt Tiêu Phạn là người thiếu niên mặc trường sam màu lục thủy ngồi xếp bằng trêи ghế đệm. Trước người phóng một cái bàn gỗ hỗng bốn chân, mà hắn thì dáng vẻ ung dung, điềm nhiên pha trà. Phảng phất là biết khách đến có hai người, nên bên đối diện đã đặt sẵn hai chung, nước trà sóng sánh ánh vàng, tản ra mùi vị thơm ngào ngạt và nghi ngút khói trắng.

“Hiên nhi…” hết thảy thiên ngôn vạn ngữ, đều gói ghém lại trong hai từ ngữ thân thiết này. Tiêu Phạn thấy cổ họng nghẹn ngào và khóe mũi cay cay.

“Mời ngồi!” Đông Phương Hạo Hiên bình thản nâng mắt, làm tư thế mời, âm điệu khách sáo lại xa cách.

Tiêu Phạn thở dài một tiếng, phất áo ngồi xếp bằng xuống. Mà thị vệ Thanh Mộc lại khoang tay đứng phía sau, thần sắc cứng đờ nghiêm khắc.

Ngón tay run rẩy cầm lấy chén trà nhưng không uống, Tiêu Phạn lúng túng hỏi:

“Hiên nhi, con…”

Đông Phương Hạo Hiên đặt ấm trà xuống bàn, nâng ánh mắt nhìn người nam nhân đối diện, đáy mắt lóe qua một tia sáng rọi, lời nói thốt ra là khẳng định, mà không phải câu nghi vấn:

“Chắc hẳn trong lòng ngài cực kì tò mò ta hẹn ngài ra đây là để làm gì đúng không? Vậy thì ta không quanh co lòng vòng nữa. Ta chỉ muốn biết, kẻ hạ xuống cổ trùng trong người mẫu thân, rốt cuộc là ai?”

Mắt thấy Tiêu Phạn bỗng chốc trừng lớn mắt đầy kinh ngạc, Đông Phương Hạo Hiên càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, lạnh lùng nói:

“Ngài không cần phủ nhận, có người đã cho ta biết đặc điểm của đôi song dị trùng đó. Chúng nó chỉ có thể ký sinh lên một nam một nữ thân cận nhau. Nói đến cũng cực kỳ buồn cười, mẫu thân là thiên chi kiều nữ, kẻ theo đuổi vô số, thế mà nàng lại lựa chọn ngài. Nếu ta đoán không sai, thì công trùng hẳn là nằm trêи người ngài đi?”

Tiêu Phạn từ lúc ban đầu kinh ngạc, giật mình, đến sau đó là hoảng sợ và lo lắng, ánh mắt phức tạp nhìn Đông Phương Hạo Hiên, cười khổ nói:

“Con đoán không sai, ta và mẫu thân con đều trúng cổ thuật, nếu cố chấp đến gần nhau, hậu quả xảy ra tuyệt đối khôn lường!”

Đông Phương Hạo Hiên bỗng chốc nhếch mép cười lạnh ra tiếng:

“Vậy nên, đây là lý do khiến ngài bỏ mặc mẫu thân để cùng người khác tái giá?”

Tiêu Phạn vội vã xua tay, khẩn thiết giải thích:

“Sự thật không phải như con nghĩ vậy đâu, ta làm như thế là có nỗi khổ tâm riêng. Trời đất chứng giám, trong lòng ta chưa từng có ý định phản bội mẫu thân của con.”

Đông Phương Hạo Hiên không mảy may rung động, sắc mặt bình đạm đáp:

“Thề thốt thì có ích gì, hiện tại ta không quan tâm ân oán giữa ngài và mẫu thân ra sao, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai ở sau lưng hãm hại mẫu thân ra nông nỗi này. Ngài khẳng định biết rõ người đó!”

Tiêu Phạn lắc đầu, biểu tình nghiêm khắc nhìn Đông Phương Hạo Hiên, nói:

“Xin lỗi con, nhưng hiện tại ta không thể nói cho con hung thủ thật sự là ai. Nhưng Hiên nhi con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ tìm ra cách nhanh nhất để giải cổ cho mẫu thân con, cho nhà họ Đông Phương một câu trả lời thích đáng.”

Hắn tuyệt đối không thể nói, Hiên nhi còn quá trẻ để có thể đối đầu với lão cáo già như Nguyệt Dao. Chuyện này, càng ít người biết thì càng tốt.

Đông Phương Hạo Hiên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cố chấp lại ngoan cường:

“Thật sự không thể nói!?”

Tiêu Phạn thu hồi tia không đành lòng nơi đáy mắt, ngữ điệu cứng rắn nói:

“Không nói được!!!”.

Đông Phương Hạo Hiên nhìn người đối diện hồi lâu, bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, giọng điệu hơi mềm xuống:

“Ngài có nắm chắc mấy phần giải được cổ thuật?”

Tiêu Phạn thấy Đông Phương Hạo Hiên không gượng ép truy tra thì thở phào nhẹ nhõm, đối với vấn đề này, hắn cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói:

“Mười mấy năm nay, ta cho người đi tìm khắp đại giang nam bắc, rốt cuộc cũng sờ soạng ra vài cách, dược liệu đều thu thập ổn thỏa, chỉ còn thiếu vài món đồ mấu chốt và cách thức thực nghiệm. Hẳn là không bao lâu nữa là có thể tề tựu.”

Tiêu Phạn nghĩ đến tin tức dị hỏa xuất thế, trong lòng càng thêm nôn nóng. Lại có nhiều đồ vật đi chăng nữa, nhưng thiếu một mồi lửa thì cũng hoàn toàn vô dụng.

Đông Phương Hạo Hiên nhấp môi, ngập ngừng một hồi mới nói:

“Tình huống của mẫu thân đã thập phần nguy cấp, e là không thể đợi lâu nữa. Nếu ngài tin tưởng ta, thì có thể cho ta biết đồ vật còn thiếu là gì, ta cho người hỗ trợ tìm kiếm.”

Kỳ thật, trong lòng Đông Phương Hạo Hiên lúc này cũng tràn đầy phức tạp. Từ trước đến nay, hắn cứ nghĩ Tiêu Phạn là kẻ bội tình bạc nghĩa mà người khác hay đồn đãi. Nhưng chân chính tiếp xúc gần gũi với sự thật, thì người phụ thân này, tình cảnh so với mẫu thân không khá khẩm hơn là bao.

Bởi vậy, hắn mới chấp nhận cùng Tiêu Phạn hòa giải.

Mà Tiêu Phạn, đối với đề nghị của Đông Phương Hạo Hiên thì hơi do dự, thậm chí muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng Thanh Mộc đã kề tai hắn nói nhỏ:

“Chủ nhân, thêm một người thì nhiều một phần lực. Chúng ta khắp nơi đều chịu hạn chế, việc đi tìm kiếm dị hỏa, e là không ai thích hợp hơn Đông Phương thiếu chủ đâu.”

Tiêu Phạn nghe vậy, thầm nghĩ cũng có lý, vì vậy nhanh chóng làm ra quyết định, hắn nhoài người về phía trước, thì thầm nói nhỏ:

“Vật mấu chốt để phá giải cổ thuật là dị hỏa, Mạc Bắc!”

Ánh mắt lướt qua ánh sáng, Đông Phương Hạo Hiên rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng:

“Cảm ơn đã báo cho, trời cũng không còn sớm nữa, ngài trở về đi… cẩn thận một chút…”

Câu cuối cùng, Đông Phương Hạo Hiên phải đắn đo thật lâu, mới miễn cưỡng nói ra được.

Nhưng dù chỉ là bốn chữ khách sáo, lại làm Tiêu Phạn khϊế͙p͙ sợ và vui mừng không thôi, nhi tử… nhi tử đây là tha thứ cho hắn rồi sao?

Bất quá, trước khi rời đi, hắn vẫn không thể yên tâm mà hỏi một câu, đáy mắt hiện lên dè chừng:

“Hiên nhi! Là ai đã nói cho con biết những chuyện này.”

Hắn có thăm dò qua, cả trêи dưới Đông Phương gia tộc đều không ai biết chuyện Đông Phương Phượng là trúng cổ làm cho, nếu không cũng sẽ không căm hận hắn đến như thế.

Cổ thuật, tà trùng, không phải là luyện đan sư bình thường có thể phát hiện ra được. Đặc biệt là cấp bậc của đại lục này còn rất thấp.

Như vậy, Hiên nhi từ cách nào mà biết được? Ngay cả đặc tính của song dị trùng, còn rõ ràng như nắm trong lòng bàn tay.

Đông Phương Hạo Hiên nhếch môi, trả lại câu mà Tiêu Phạn đã nói với hắn:

“Là ai thì ngài không cần phải biết! Chúng ta cứ giữ cho nhau bí mật của riêng mình đi.”

Tiêu Phạn không nói cho hắn hung thủ đằng sau là ai, vậy thì hắn cớ gì phải cung khai Mạc Túc.

Tiêu Phạn thở dài, thì thầm nói:

“Cũng tốt, tránh khỏi việc rút dây động rừng.”

Nói rồi, hắn và Thanh Mộc tự chủ đứng lên, tiêu sái rời đi thuyền nhỏ, ở lần nữa tiến vào đường hầm bí mật, thanh âm của Tiêu Phạn vang lên:

“A Mộc, ngươi đi tra xét thử, đoạn thời gian này Đông Phương gia tộc đã xảy ra những chuyện gì, có ai đã đến và đi, ta đều phải nắm rõ.”

Không cố chấp gặng hỏi nhi tử, nhưng hắn có thể dựa vào phương thức của chính mình để tìm ra manh mối.

Hắn tuyệt đối không cho phép mối hiểm họa tiềm tàng nào lại tiếp cận hãm hại vợ con của mình lần nữa.

“Vâng! Chủ nhân.” Thanh Mộc trầm thấp gật đầu, ngữ điệu cung kính.

Mà Đông Phương Hạo Hiên cũng nhanh chóng trả thuyền và rời đi ngay sau đó, ánh mắt híp lại, khóe miệng nỉ non:

“Mạc Bắc…”

Không biết tin tức có xác thật không, nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, hắn cũng phải nắm bắt cho bằng được.

Bất quá, thời gian này lại trùng khớp với bí cảnh của Thiên Nguyệt Vương Triều, nếu hắn đột nhiên rời đi, khẳng định sẽ khiến cho chú ý.

Xem ra, chuyện này phải cùng ông ngoại thương lượng kĩ càng.

Nghĩ vậy, Đông Phương Hạo Hiên nhanh hơn bước chân, gấp gáp trở về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui