Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Ngay tại lúc Mạc Túc cho rằng chính mình phải đập mặt xuống đất, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tia thanh phong, bên hông bỗng chốc căng chặt, sau đó khuôn mặt nàng đã ập vào một lồng ngực ngạnh bang bang.

Hơi thở lạnh lùng, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi hương của người đối diện làm cho tình huống của Mạc Túc càng trở nên giậu đổ bìm leo. Phảng phất là nắng hạn gặp được mưa rào, khiến cho cổ xúc động trong người càng thêm sục sôi.

Mạc Túc giương mắt, nỗ lực mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, nhưng thần trí mơ hồ khiến nàng không thể nhìn rõ được là ai, chỉ thấp thoáng xẹt qua một trương cằm thon dài ẩn sau lớp mặt nạ bạc.

Nhưng bản năng của thân thể kháng cự cùng người lạ tiếp xúc, Mạc Túc miễn cưỡng cắn một chút đầu lưỡi, huyết tinh chi khí loang lổ trong khoang miệng, khiến nàng khôi phục một chút thần trí, Mạc Túc giơ tay muốn đẩy ra người đối diện, lạnh lùng nói:

"Buông ra!"

Mà Đế Mặc Thần lúc này cũng phát hiện nữ nhân trong lòng ngực có một chút không thích hợp, nhiệt độ thân thể cao đến dọa người, sắc mặt đà hồng, ngay cả giọng nói cũng nhiễm một tia sáp sáp.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm như hắn, duyệt qua vô số nữ nhân muốn bò giường, tình huống này hắn sao có thể không biết?

Chết tiệt! Nữ nhân này không phải lợi hại lắm sao? Cư nhiên trúng loại dược vật cấp thấp này?

Còn một chuyện khiến hắn cực kỳ tức giận đó là, nàng thế nhưng còn quật cường chống chọi muốn đẩy ra hắn? Sắc mặt hắn âm trầm, cánh tay vòng qua eo cũng buộc chặt, nghiến răng nghiến lợi mắng:

"Xú nữ nhân, không biết tốt xấu! Trúng loại dược này mà còn sử dụng huyền lực cùng không gian chi lực, ngươi thật là ngại mệnh mình quá dài sao? Ai đưa ngươi ăn ăn uống uống cái gì, cũng không biết cẩn thận một chút? Đầu óc ngươi có hố à?"

Đế Mặc Thần thực tức giận, tức giận đến tưởng một quyền chụp chết nữ nhân trước mặt này. Nếu không phải hắn trong lòng sốt ruột tiến đến đón nàng, nghe nói nàng đi theo Nguyệt Mạn Chi vào hoàng cung thì liền đi theo, ở một bên chờ đợi. Sau đó chứng kiến hoàn toàn Mạc Túc tìm đường chết một màn.

May mắn hắn xuất hiện, nếu không nữ nhân này hôm nay liền phải ngã xuống ở nơi này? Tính cảnh giác vốn có, sự thông minh của nàng đều bay đi nơi nào rồi?

Mà Mạc Túc chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, thần sắc nhất thời có chút ngơ ngẩn. Nàng sống hơn ba trăm năm trên đời, còn chưa có người dám chỉ vào mũi của nàng mà mắng như thế này? Thằng nhãi trước mặt này là ai?

"Cũng dám chửi lão nương, nam nhân, ngươi có giỏi thì xưng tên ra! Lão nương nhất định khiến cho ngươi trả giá đại giới!" Mạc Túc câu năm ngón tay thành trảo, hướng về cổ của Đế Mặc Thần mà tập kích tới.

Đế Mặc Thần ngửa đầu tránh né, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy tay Mạc Túc, lấy lực tá lực, dễ dàng giải quyết:

"Nữ nhân, ngươi an phận một chút! Không biết mình đang chơi với lửa sao?"

Cho dù là định lực cường đại như Đế Mặc Thần, cũng chịu không nổi nữ nhân mềm dẻo không xương trong ngực liên tục làm loạn. Hơi thở hắn cũng bất giác dồn dập, ánh mắt thâm u như một hố sâu không đáy, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Mạc Túc cảm thấy cực kỳ không thoải mái, loại cảm giác bó tay bó chân này khiến nàng phiền cực kỳ, không gian xung quanh quá chật hẹp, bên hông bị người lặc trụ làm nàng hít thở không thông, mị dược cũng hoàn toàn phát huy tác dụng suýt chút thì đánh sập hoàn toàn thần trí của nàng. Nhưng bản năng của ý thức kêu gọi chính mình phải bảo trì thanh tỉnh, vì vậy Mạc Túc lại tàn nhẫn mà cắn đầu lưỡi của chính mình, ngửa đầu tức giận nói:

"Buông ra!"

Đế Mặc Thần ngửi được một mạt huyết tinh chi khí, hắn hơi cúi đầu xuống, thấy bên môi Mạc Túc chảy ra một giọt máu tươi, điểm xuyết lên dung mạo thanh lãnh xuất trần của nàng, hơn nữa Mạc Túc cố tình tỏ ra hung dữ trừng mắt, nhưng nàng lại không biết bộ dạng của mình lúc này thập phần câu dẫn người, hai má đà hồng, đôi mắt nhiễm vài tia sương mù, có vẻ mông lung kỳ ảo.

Đế Mặc Thần hô hấp cứng lại, trong đầu "oanh" một tiếng nổ tung, chỉ cảm thấy có một cổ điện lưu chạy dọc sống lưng, khiến hắn tê tê dại dại, mà nơi nào đó lại có xu hướng ngóc đầu lên.

Ánh mắt hắn hiện lên một tia đục ngầu, hầu kết khẽ lăn lộn, cánh tay ôm eo Mạc Túc càng thêm siết chặt, như muốn đem nàng hòa tan vào trong ngực mình. Hắn cởi bỏ mặt nạ vứt sang một bên, khàn khàn nói một tiếng:

"Nữ nhân, đây là ngươi tự tìm!!!"

Sau đó, không chút do dự cúi đầu, hôn lên môi Mạc Túc.

Hắn rõ ràng phát hiện thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt cũng hơi trợn to, làm cho làn hơi nước nơi đáy mắt cũng càng thêm mê hoặc.

Đế Mặc Thần cũng không nghĩ tới, ngày thường Mạc Túc lý trí, lão thành, thông minh, bạo lực. Nhưng phương diện kia lại trúc trắc, ngây ngô đến đáng yêu, đối với sự tiến công của hắn, nàng tựa như con thỏ gặp phải sói đuôi to, chỉ biết hoảng loạn điên cuồng chạy trốn.

Ánh mắt Đế Mặc Thần lại thâm trầm vài phần, một tay ôm eo Mạc Túc, tay còn lại đỡ sau đầu nàng, nụ hôn dần dần sâu hơn, từ ban đầu là mới lạ cho đến nóng bỏng nhiệt tình, hắn đem chiếc lưỡi cuốn lấy giọt máu bên môi Mạc Túc, sau đó mạnh mẽ công thành đoạt đất, ở trong khoang miệng nàng tàn sát bừa bãi, điên cuồng hút lấy mật ngọt.

Mạc Túc bị hôn đến thân thể có chút xụi lơ, đầu óc cũng phân biệt không ra đông tây nam bắc, chỉ có thể cứng đờ lại rụt rè, nỗ lực thu hồi lưỡi của mình, không bị tên hỗn đản kia bắt lấy.

Đế Mặc Thần nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia si mê cùng hưởng thụ, hắn vậy mà không muốn dừng lại, mong muốn nụ hôn này có thể dài hơn một chút.

Nhưng ý niệm vừa mới nổi lên, hắn đã cảm giác môi dưới bất chợt đau xót, máu tươi nháy mắt ngập tràn trong khoang miệng. Cho nên hắn vội vã rút về, thần sắc luyến tiếc mà phức tạp nhìn Mạc Túc, buồn bực lẩm bẩm:

"Nữ nhân, cầm tinh của ngươi là cẩu sao?" Nàng cư nhiên cắn hắn, còn cắn đến tàn nhẫn như vậy.

Bất quá, bởi vì Mạc Túc cắn, nên cổ dục hỏa xao động dưới bụng hắn cũng bị dập tắt hơn phân nửa.

Hắn dở khóc dở cười nhìn Mạc Túc, nàng lúc này nhíu mày, biểu tình ghét bỏ, còn chép chép miệng như chưa đã thèm dường như.

Đế Mặc Thần lại trầm xuống ánh mắt, nhịn không được lại cúi đầu mổ vào môi nàng một chút. Cho đến khi phát hiện người nào đó lại bắt đầu giơ lên răng nanh, hắn mới nhanh nhẹn lui trở về.

"Là cầm tinh thuộc hệ cẩu, không sai!" Đế Mặc Thần ôm chặt thân hình Mạc Túc, buồn cười cảm thán.

Bất quá, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ bội phục cùng đau lòng.

Nàng bị mị dược tra tấn đến mức này, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt luôn là có thể bám trụ một tia ý thức phản kháng. Loại bản năng này, chỉ có người ở trải qua sinh tử bồi hồi mới có thể rèn luyện ra tới.

Nàng, rốt cuộc đã trải qua cái gì!?

Đế Mặc Thần thở dài một hơi, đem mặt nạ tròng lên, lại bế lên Mạc Túc, đạp bộ pháp rời đi.

Hắn sợ dừng lại ở đây vài phút nữa, hắn sẽ chịu không nổi mà ăn nàng sạch sẽ.

Mà Đế Mặc Thần đến lúc rời đi cũng không có phát hiện, một nữ nhân tựa cột gần đó, đã đem toàn bộ hành động của hai người thu hồi hết vào đáy mắt.

Nữ nhân rũ đầu, sắc mặt khó coi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, rỉ xuống vô tận máu tươi mà nàng còn không tự biết, sâu trong đáy mắt hiện lên nồng đậm ghen ghét.

Đế Mặc Thần, hắn trở về khi nào, tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn cùng... cùng...

Hai lần, hai lần! Nữ nhân không biết xấu hổ kia luôn là trước nàng một bước, hấp dẫn lực chú ý của nam nhân mà nàng ái mộ?

Đáng ghét!!!

Đế Mặc Thần ôm Mạc Túc trở về Lâu Giang Các thời điểm là phiên đi vào bằng cửa sổ, trực tiếp tiến vào thư phòng của hắn.

Nguyệt hộ pháp và Phong hộ pháp đang ngồi thương thảo kế hoạch, thấy Đế Mặc Thần ôm một nữ nhân trở về thì đồng loạt cả kinh đứng lên.

Mà đợi Nguyệt hộ pháp thấy rõ dung mạo và tình huống của nữ nhân là ai, nhất thời khiếp sợ đến lắp ba lắp bắp:

"Chủ tử... Mạc cô... à không... phu nhân đây là bị làm sao vậy?" Vốn định gọi Mạc cô nương, nhưng thấy thần sắc dọa người của chủ tử, Nguyệt hộ pháp nhanh trí sửa lại xưng hô.

"Trúng mị dược, ngươi đưa nàng đi ngâm nước lạnh đi!" Đế Mặc Thần có chút luyến tiếc đem Mạc Túc giao cho Giang Nguyệt.

Mà sắc mặt Giang Nguyệt lại dại ra, ngơ ngẩn hỏi:

"Ngâm... ngâm nước lạnh!?"

Đế Mặc Thần chau mày, sắc mặt không vui:

"Như thế nào? Không đúng sao? Trước kia ta trúng mị dược cũng là làm như thế mà."

Giang Nguyệt giật mình, co rút khóe miệng, nâng Mạc Túc rời đi:

"Là! Là! Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định hầu hạ phu nhân thật tốt." Kỳ thực, nàng âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi phun tào. Chủ tử, ngài là nam nhân, đãi ngộ, định lực sao có thể cùng nữ nhân so sánh?

Nữ tử trúng mị dược, ngâm nước lạnh là có thể trị hết sao? Dù sao theo kiến thức của nàng, chỉ có thể kia kia gì...

Bất quá sau đó, Giang Nguyệt lại thay đổi hoàn toàn tam quan, bởi vì Mạc Túc thật sự có thể đãi ở nước lạnh, chậm rãi bình phục thần trí. Trong lòng Giang Nguyệt đã bội phục đến sát đất, quả nhiên nữ nhân mà chủ tử nhìn trúng, không tầm thường!

Giang Nguyệt đi rồi, trong thư phòng còn lại hai nam nhân, Phong hộ pháp nhìn sắc mặt âm trầm trầm của Đế Mặc Thần, nuốt nước bọt vài lần, mới dám hỏi ra tiếng:

"Chủ tử! Sao ngài không đem phu nhân cấp..." Ba chữ 'ăn sạch sẽ' còn chưa nói xong, ánh mắt muốn giết người của Đế Mặc Thần đã khiến hắn im bặt.

Đế Mặc Thần uống một hớp nước trà, bực bội nói:

"Nàng đã tạc hủy nửa cái Lâu Giang Các, chẳng lẽ ngươi còn ngại thiếu?" Tuy rằng mới quen biết không lâu, nhưng hắn cũng đã sờ rõ ràng tính cách của Mạc Túc. Lý trí, độc ác, tàn nhẫn, nếu hôm nay hắn đem nàng cấp... sạch sẽ, thì hắn dám khẳng định, chờ đến hắn sẽ là hỏa táng tràng.

Truy thê đã vất vả, hắn cũng không thể nóng vội mà đem ít ỏi hảo cảm mới được dựng lên đánh nát không còn một mảnh.

"Là! Chủ tử anh minh thần võ, thấy xa trông rộng, nhất định sẽ sớm bắt được phương tâm của phu nhân." Phong hộ pháp lau lau mồ hôi, hớn hở nịnh nọt.

"Ta đối với nữ nhân kia là không có cách, nhưng đầu sỏ gây tội, ta lại không thể buông tha!" Đế Mặc Thần híp mắt, đáy mắt trào ra sát ý. Thiên Nguyệt Vương Triều, cũng dám đối nữ nhân của hắn hạ loại dược này, nên cho bọn họ nếm trải thảm thống đại giới.

"Đi! Chúng ta lại hồi Thiên Nguyệt hoàng cung." Một đoàn dục hỏa không chỗ phát tiết khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, đêm nay chỉ sợ là ngủ không được, vậy chọn tên đầu sỏ khai đao đi.

Phong hộ pháp trong lòng cảm thán nam nhân dục cầu bất mãn thật là đáng sợ, nhưng hắn nhớ đến cái gì đó, vội nói:

"Chủ tử, hôm qua A Nguyệt mới vừa bắt được một người nam nhân khả nghi. Hắn đang điều tra bối cảnh của phu nhân và tìm tung tích của hai vị thiếu chủ. Người hiện tại đang bị nhốt ở địa lao!"

Đế Mặc Thần híp mắt, hơi lạnh thoán khởi, âm trầm hỏi:

"Có bức cung ép hỏi được là người của ai sao!?" Cư nhiên đánh chủ ý lên nữ nhân và hài tử của hắn.

Phong hộ pháp tiến lại bên cạnh, cơ mặt lạnh băng nói:

"Là thủ lĩnh đội tử sĩ bên người nữ đế Nguyệt Dao!"

Cặp mắt bùng nổ nùng liệt sát ý, Đế Mặc Thần câu khóe môi hình thành một đường cung tà mị, âm lãnh nói:

"Đánh gãy tay chân, phế tu vi, mang lên hắn cùng đi Thiên Nguyệt."

"Vâng!" Phong hộ pháp đáp một tiếng, nhanh nhẹn đi thi hành.

(Tác giả: Phù, rốt cuộc cũng viết xong cảnh hôn, Lộ thật sự không có kinh nghiệm trong việc này, hơn nữa app có vài từ ngữ nghiêm cấm, cho nên Lộ chỉ viết sơ sơ thôi, mong mọi người chớ trách nha.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui