Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Gần nửa giờ sau, dòng người xếp hàng đã dần rút ngắn lại, Mạc Túc loáng thoáng thấy được chỉ còn không đến hai mươi người nữa liền sẽ đến lượt nàng. Thế nhưng ngay tại lúc này, phía trước bỗng nhiên xảy ra xô xát, một thanh âm chói tai vang lên, kèm theo một bóng dáng nho nhỏ ngã sóng xoài ra khỏi hàng ngũ. Sau đó là tiếng mắng chửi, ẩu đả giữa hai bên:

“Làm gì đâu? Muốn chen ngang sao? Không nghĩ tới nhân mô cẩu dạng, thế nhưng làm ra loại hành vi bất lịch sự này, còn không mau mau đỡ đứa nhỏ đứng lên.” Một người đứng phía sau tức giận bất bình, chống nạnh chửi ầm lên.

Nguyên lai, người đẩy tiểu nữ hài ngã ra hàng ngũ là một tiểu tử mập mạp, cường tráng, trên người mặc y phục tinh quý, đầu đội ngọc quan. Chỉ là biểu tình kiêu căng ngạo mạn, làm mất đi vẻ hồn nhiên, đáng yêu nên có của hài tử.

Tiểu tử này thấy có người chất vấn mình thì cau mày khó chịu, bĩu môi phản bác:

“Bổn thiếu gia không có đẩy nàng, là do nàng tự té ngã! Đừng có ăn vạ bổn thiếu gia!”

Ngay khi lời của hắn vừa dứt, một tiểu nữ hài tầm mười tuổi khác đỡ tiểu thư nhà mình lên, tức giận đáp trả:

“Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng giựt tóc của tiểu thư nhà ta, nàng vì đau đớn mới có thể té ngã. Mọi người nhìn xem, bằng chứng là kiểu tóc tiểu thư rối loạn, da đầu còn bị nắm đến sưng đỏ lên.”

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào tiểu nữ hài đáng thương bị đẩy ngã, quả nhiên như lời nha hoàn nói, kiểu tóc của đứa nhỏ này đều lộn xộn, hơn nữa nước mắt lưng tròng, chứng tỏ tiểu nam hài dùng lực mạnh đến cỡ nào.

Tức khắc, mọi người sôi nổi lắc đầu, xì xào bàn tán, có người thiện tâm nghiêm khắc dạy dỗ tiểu nam hài:

“Tiểu tử, đã làm sai thì phải biết nhận sai, nam tử hán mà trốn tránh trách nhiệm thì rất là hèn hạ. Hơn nữa ngươi là ca ca, không nhường nhịn muội muội thì thôi, còn xuống tay tàn nhẫn như vậy. Phụ mẫu ngươi không có dạy ngươi phải biết khiêm trên nhường dưới sao?”

Tiểu nam hài bị nói đến sắc mặt thay đổi nhiều màu, cặp mắt phun lửa, căm tức nhìn người dạy dỗ mình, quát:

“Điêu dân to gan lớn mật, thế nhưng cũng dám dạy dỗ bổn thiếu gia, ngươi không xứng! Bổn thiếu gia nắm tóc, đẩy người đó thì làm sao vậy? Ai kêu nàng cản đường của ta, ta thích đẩy thì đẩy, ai dám làm gì ta?”

Người kia mặt đỏ tai hồng, lần đầu tiên bị một hài tử không kiêng nể gì chỉ vào cái mũi mà mắng, hắn chỉ hận không thể đánh cho tiểu tử này răng rơi đầy đất. Bất quá nhìn một dàn hộ vệ đứng bên người nam hài, hắn không dám vọng động.

Tiểu tử này chỉ nhìn qua cách ăn mặc, đã biết được lai lịch bất phàm. Hắn không muốn lo chuyện bao đồng dẫn lửa thiêu đến chính mình. Cho nên, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn qua nữ hài, xin lỗi vì không thể lấy lại công đạo cho nàng.

Tiểu nữ hài cắn môi, nước mắt càng rơi càng nhiều. Nha hoàn bên cạnh sốt ruột không thôi, căm tức nói:

“Ngươi đừng có quá phận, ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai sao!?” Nói đoạn, nha hoàn có chút chột dạ đưa mắt nhìn về đoàn người đứng gần đó, bọn họ có nam có nữ, đều là hài tử dưới mười tuổi, nói nói cười cười, hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt với chuyện rắc rối bên này, hoặc cũng có kẻ trong mắt lóe lên xem kịch vui và hưng phấn.

Nha hoàn không khỏi thay tiểu thư nhà mình cảm giác bi ai.

Lại nói, nhờ nha hoàn nhắc nhở mà mọi người mới chú ý tới kí hiệu trên y phục của tiểu nữ hài, sắc mặt đồng thời vi diệu biến đổi, nhìn nam hài bằng ánh mắt đồng tình.

Nam hài lại hồn nhiên bất giác, vẻ mặt kiêu căng, lỗ mũi hướng lên trời, giọng điệu khinh miệt:

“Ta mới mặc kệ nàng là ai! Bổn thiếu gia có chỗ dựa, cho dù thiên hoàng lão tử tới, cha ta cũng sẽ chống lưng cho ta!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người sôi nổi thì thầm, thay nhau kinh hô ra tiếng:

“Ngọa tào! Tiểu tử này có điểm cuồng!”

“Đây là hùng hài tử nhà ai, thả ra để tai họa người khác thế này? Còn không mau mau dắt về nhà cấm túc lại.”

“Có hài tử kiểu này, thật là gia môn bất hạnh!”

“Cũng may con trai nhà ta tương đối ngoan ngoãn, nếu hắn bị dạy ra thành vô pháp vô thiên thế này, lão nương thà rằng nhét trở về trong bụng nấu lại, hoặc đương trứng cút chiên lên ăn còn ngon hơn. Đỡ khỏi phải tai họa người khác, liên lụy thân nhân.”

“Tỷ tỷ ngài ngưu bức nha!”

“…”

Nghe mọi người xì xào bàn tán chính mình, nam hài giơ lên nắm tay, nhếch miệng quát:

“Một đám bà tám, câm miệng hết đi!”

Tất cả âm thanh vì câu này mà bỗng chốc im bặt, sở hữu tiếng lòng của mọi người lúc này chính là muốn đem tiểu tử cuồng vọng kia đánh tơi bời một đốn.

Nam hài thẳng lưng ưỡn ngực, chắp tay ra sau lưng, tựa như đại gia vậy vượt lên phía trước, chuẩn bị đến trước bàn báo danh.

Thiếu nữ nha hoàn lại không cam lòng, bỗng chốc xông lên đột phá phòng tuyến của thị vệ, bắt lấy tay nam hài tàn nhẫn cắn ngấu nghiến, hàm hồ nói:

“Không cho phép đi! Ngươi đẩy ngã tiểu thư, ngươi nhất định phải xin lỗi!”

A!

Nam hài hét thảm một tiếng, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, vùng vẫy muốn đem người ném văng ra, nhưng nha hoàn quá mức cố chấp, hắn càng vùng vẫy, vết cắn càng thấm sâu vào trong xương tủy. Dứt khoát, hắn nâng lên chân, dùng hết sức lực đạp vào bụng nha hoàn, trợn mắt hung tợn nói:

“Một thị tì cũng dám cắn bổn thiếu gia! Cút đi! Ta đá chết ngươi!”

Thấy nha hoàn lăn lộn trên mặt đất, hắn còn dùng chân đạp lên khắp người nàng.

“Tiểu La!” Nữ hài từ ban đầu đến giờ không nói lời nào, chỉ biết rũ đầu ủy khuất khóc lóc, lúc này thấy nha hoàn thân cận bên mình bị đối xử như thế. Sắc mặt nháy mắt hiện lên kinh hoảng, không chút do dự ngồi xuống ôm lấy nha hoàn, dùng tấm lưng non nớt che chở, liên tục ra tiếng cầu xin:

“Mau dừng lại! Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều không đành lòng, nhưng không ai dám ra mặt khuyên can, bởi vì bảy tám người thị vệ bên cạnh nam hài đã hình thành vòng vây, vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt, uy hiếp người khác đừng tự tiện nhúng tay.

Nam hài càng đá càng hăng, trên người nữ hài và nha hoàn đều hiện lên những vết xanh tím và trầy xước, tóc tai và y phục đều dơ bẩn bất kham. Cẳng chân mập mạp của nam hài thình lình quét đến sau ót của nữ hài, khiến mọi người không khỏi co rụt lại ánh mắt, bởi vì sau ót là điểm yếu của con người, nếu bị tác động mạnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Mau dừng tay! Sẽ chết người đó!”

“Đàn cẩu thị vệ các ngươi còn không mau ngăn người lại, chẳng lẽ trơ mắt nhìn thiếu gia nhà các ngươi giết người?”

Mọi người sốt ruột kinh hô ra tiếng, thị vệ có trong nháy mắt lưỡng lự. Nếu hiện tại ngăn lại, thì sở hữu lửa giận của thiếu gia sẽ phát tiết lên người bọn hắn.

Có người thấy thị vệ rốt cuộc dao động, nhớ đến cái gì, gấp gáp nói:

“Các ngươi đừng quên, nơi này là trước cửa học viện. Nếu như thiếu gia nhà các ngươi cố ý sát hại, thì tiền đồ của hắn liền hủy hoại tại đây!”

Quả nhiên, lời này đả động thị vệ, bọn hắn rốt cuộc không do dự chần chừ, mà định tiến lên ngăn lại động tác của tiểu chủ nhân.

May thay, có người đã nhanh nhẹn hơn bọn hắn. Chỉ thấy một bóng dáng màu hồng hoảng qua trước mắt mọi người, thân ảnh nho nhỏ nhưng động tác nhanh nhẹn đột nhập phòng tuyến, bay lên một chân, xóa sạch đòn chí mạng của nam hài.

Mà nam hài bởi vì mất đi cân bằng, nháy mắt ngã cái oạch xuống nền đất, vẻ mặt còn ở trong mộng chưa tỉnh.

Mọi người xung quanh bừng tỉnh lại, mới thấy rõ người ra tay chỉ là một nữ hài tầm năm sáu tuổi, khoác một kiện váy màu hồng nhạt, trên đầu thắt hai búi tóc thập phần đáng yêu, ánh mắt thanh triệt sáng ngời. Càng đặc biệt là, có một số người trưởng thành đều không thể thấy rõ động tác vừa rồi của nàng.

Mạc Du Hồng hướng về nam hài phỉ nhổ một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống nâng dậy nữ hài và nha hoàn, ánh mắt quan tâm hỏi:

“Tiểu Lan Lan, ngươi không sao chứ? Đối với kẻ bại hoại này, ngươi càng nhường nhịn hắn càng lấn lướt, chỉ có đánh cho hắn răng rơi đầy đất, hắn mới biết sợ!”

Đúng vậy, nữ hài đáng thương trước mắt này chính là Âu Dương Nhược Lan, Mạc Du Hồng bởi vì nhận ra nàng, mới từ ngực Đế Mặc Thần nhảy phóc xuống, chạy đến cứu tràng.

Âu Dương Nhược Lan nhận ra giọng nói quen thuộc, nháy mắt ngẩng đầu lên, sau đó đâm vào đôi mắt thanh triệt và ấm áp. Nháy mắt, nữ hài nước mắt tràn mi, khóc lớn tiếng:

“Ô ô ô! Cảm ơn… cảm ơn ngươi… ngươi lại cứu ta… một lần nữa!”

Mạc Du Hồng đưa tay non nớt lau nước mắt cho Âu Dương Nhược Lan, bất đắc dĩ nói:

“Tiểu Lan Lan, vì sao lần nào ta gặp ngươi, ngươi cũng khóc vậy? Đã dặn ngươi đừng khóc rồi mà, nữ hài tử khóc lóc ỉ ôi, xấu chết đi được!”

Lời lẽ tuy rằng ấu trĩ, lại làm Âu Dương Nhược Lan nín khóc mỉm cười.

Mà nam hài lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn lên mắng chửi:

“Cái nào sát ngàn đao phá hoại chuyện tốt của bổn thiếu gia? Ách… tiểu oa nhi thật xinh đẹp, ngươi là tiên nữ trên trời hạ phàm sao?”

Vừa mắng đến một nửa, bỗng chốc nhìn đến gương mặt như thiên sứ của Mạc Du Hồng, nam hài nhanh chóng đổi giọng, ánh mắt sáng ngời như thái dương, khóe miệng tràn ra một giọt chất lỏng.

Mạc Du Hồng vỗ vai an ủi Âu Dương Nhược Lan, sau đó chống nạnh nói:

“Đúng vậy, bổn tiểu thư là tiên nữ hạ phàm, chuyên trừng trị kẻ bại hoại như ngươi. Nam nhân đánh nữ nhân, không biết xấu hổ!”

Nam hài chống người đứng dậy, xoa tay hầm hè, cơ mặt mập mạp hơi run lên, ánh mắt tỏa sáng nói:

"Ta có thể xin lỗi và bồi thường cho nàng. Nhưng tiểu tiên nữ ngươi phải cùng ta trở về thành thân!"

Mạc Du Hồng cảm giác mình bị mạo phạm tới rồi, chưa kịp động thủ thì đã thấy nam hài bay ra phía sau ba mét. Một bóng dáng lam nhạt hướng mặt hắn đấm vào một quyền, chân đạp lên bụng khiến hắn không thể động đậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói non nớt lại đầy khinh bỉ:

"Cũng không nhìn xem chính mình là loại mặt hàng gì, thế nhưng muốn làm cóc ăn thịt thiên nga. Chỉ bằng ngươi mà cũng dám mơ ước muội muội nhà ta. Ngươi chán sống rồi nga!"

Mạc Du Hồng ở phía sau giơ tay cổ vũ, cười khúc khích:

"Ca ca lợi hại, ca ca đẹp trai! Đánh cho hắn tơi bời hoa lá luôn nha!"

Âu Dương Nhược Lan cũng nhìn Mạc Vân Long bằng ánh mắt sùng bái.

Mạc Vân Long tự luyến vuốt tóc mái ngược ra đằng sau, hất cằm, lạnh lùng nhìn xuống:

"Mẫu thân ta từng dạy, chúng ta làm người phải văn minh, không thể hở tí là động tay động chân. Nhưng ngươi lại đổi mới hạn cuối, còn mơ ước muội muội ta, cho nên đáng đời bị đánh. Ngươi có phục hay không?"

Nam hài căm tức nhìn Mạc Vân Long, muốn động đậy phản kháng, nhưng đôi chân đạp lên bụng hắn lại trọng như ngàn cân, cho nên hắn chỉ có thể nhìn qua thị vệ rồi quát lên:

"Các ngươi có ăn mà không làm sao? Trơ mắt nhìn bổn thiếu gia bị đánh. Còn không mau xử trí tên tiểu tử này cho ta? Ngay cả hai tiểu nữ oa kia cũng cho ta bắt lại!"

Thị vệ nghe vậy giật mình, nhưng nháy mắt hành động lên.

Mọi người xung quanh cũng hồi hộp không thôi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy hài tử bằng ánh mắt lo lắng. Trong lòng thầm cảm thán đàn thị vệ này thật vô sỉ, thế nhưng nghe lời mà ra tay.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng chốc vang lên hai thanh âm lạnh như hàn băng:

"Ta xem ai dám động đến con ta!" Mạc Túc và Đế Mặc Thần không hẹn mà cùng nhau ra tiếng.

Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, Mạc Nhất và Đế Thanh Hàn không biết từ lúc nào đã tiếp cận, chế phục toàn bộ thị vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui