Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Trong khi mấy đứa nhỏ tụm năm tụm ba để lên kế hoạch bí ẩn, thì Mạc Cửu đã theo Đại trưởng lão đi gần hai phần ba của mật đạo.

Mạc Cửu không tùy tiện mở miệng tìm hiểu thông tin, mà vẫn luôn duy trì khoảng cách ba bước, nỗ lực khống chế tốt bước chân, không thể nặng nề khẩn trương, cũng không thể quá tự tại nhẹ nhàng.

Theo sự phân tích về mặt tâm lý, Mộ Dung Âm là con trai của điện chủ ma điện, bởi vậy thân phận cao quý, cho dù đối mặt với thân tín như Đại trưởng lão thì cũng sẽ không ép dạ cầu toàn, nhưng cũng không thể trương dương quá mức.

Đến nỗi khoảng cách ba bước, Mạc Cửu cho rằng đây được xem là khoảng trống an toàn. Nếu hắn không may bại lộ, thì cũng còn có đường lui né tránh hoặc thoát thân.

Mạc Cửu mặt ngoài vững như lão cẩu, nhưng trong lòng lại bách chuyển thiên hồi, sự cảnh giác vẫn luôn ngự trị, nhưng chí ít là đến thời điểm hiện tại, Đại trưởng lão không có hành động gì khác thường.

Hai người một trước một sau đi tới, không bao lâu thì đã dừng lại trước vòng xoáy của Cửu Sát Trận.

Sực nhớ đến cái gì đó, Đại trưởng lão nhìn thoáng qua “Mộ Dung Âm”, hỏi:

“Đúng rồi! Điện chủ kêu ngươi kiểm tra đồ vật ở chỗ ta thôi, hay là kiểm cả những người khác?”

Mạc Cửu không biết Đại trưởng lão hỏi câu này là để thử hắn hay để xác minh việc gì đó. Hắn không dám chính diện đáp, mà lựa chọn một câu trả lời xem như ổn thỏa nhất:

“Phụ thân triệu hồi ta trở về để khởi động Thất Tinh Trận. Khoảng cách giữa điện Thánh Tử và nơi này thuận đường nhất, nên phụ thân bảo ta đến chỗ ngài. Còn những nơi khác, ta không nghe phụ thân nhắc đến.”


Mạc Cửu không biết chính là, vì câu trả lời này mà hắn hoàn toàn đánh mất sự hoài nghi của Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão có thể trở thành thân tín của Mộ Dung Càn, cũng không phải là hư danh mà thôi. Bởi vì mọi việc lớn nhỏ trong điện, đều do Đại trưởng lão chưởng quản, hơn nữa việc quan trọng như vậy, Mộ Dung Càn sao có thể giao cho người khác.

Đại trưởng lão nghe vậy, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, từ trong ngực móc ra một khối ngọc thạch, hắn dùng huyền lực bao vây ngọc thạch tiến vào trung tâm của Cửu Sát Trận. Ngay tức khắc, Cửu Sát Trận hiện lên từng vòng lăn tăn gợn sóng, chúng dật tán ra phía ngoài, sau đó giữa trung tâm lốc xoáy hiện ra một cánh cửa.

Đại trưởng lão phất tay áo, ung dung bước vào cánh cửa, đồng thời cất tiếng nói:

“Đuổi kịp bước chân của ta!”

Ánh mắt Mạc Cửu hơi sáng lên, hắn kiềm chế sự kích động và tạp niệm trong lòng, phe phẩy quạt xếp đi theo bước chân của lão giả phía trước.

Tuy rằng Đại trưởng lão nắm giữ vật dẫn để tiến vào trận pháp, nhưng trong thâm tâm Mạc Cửu cho rằng sẽ không đơn giản như vậy để tiến vào.

Quả nhiên, hắn đuổi kịp bước chân của lão giả, cơ hồ cùng vô số hung hiểm xung quanh gặp thoáng qua. Có thể nghĩ nếu nơi này không ai dẫn đường, thì chỉ cần hắn đạp nhầm một bước, hậu quả tuyệt đối sẽ là vạn kiếp bất phục.

Quanh co lòng vòng một hồi, hắc ám và hung hiểm lùi lại phía sau, vô số ánh sáng tinh mịn chiếu vào ánh mắt khiến Mạc Cửu nhận ra rằng, hắn đã vượt qua Cửu Sát Trận, tiến đến khu vực trung tâm.


Trước mắt hắn là một cái quảng trường lớn, chính giữa đinh ninh nằm một cái hồ nước đang sôi ùng ục với chất lỏng màu đỏ thẫm. Xung quanh hồ liên kết với sáu cái mương máng mà hắn đã nhìn thấy trước đó. Không ngoại lệ, sở hữu sáu cái mương đều chứa đầy hài cốt và máu đặc.

Mà giữa đáy hồ liên thông lên không trung là một cái ống dẫn dài hình trong suốt, kết nối với một chiếc bình ngọc khổng lồ, trong chiếc bình ngọc lúc này là một đoàn khí thể bảy màu tản mát ra lực lượng vô cùng cường đại.

Bất quá, Mạc Cửu lại nhận ra, lực lượng trong đó tuy rằng cường đại, nhưng cũng bá đạo và ngang ngược vô cùng, không phải một huyền giả bình thường có thể hấp thu và khống chế.

Nắp bình phía trên nối liền với trần nhà, có một đem khóa chặn ngang đường ống, ngăn cản lực lượng tiến lên trên.

Mạc Cửu có trực giác, cái đường ống này sẽ liên thông với tế đàn Thất Tinh Trận.

Trong lúc Mạc Cửu suy nghĩ miên man, thì Đại trưởng lão chỉ vào đường ống phía trên, mở miệng giải thích:

“Tịnh Linh Bình đã chứa đầy, ngươi trở về nói cho điện chủ, chỉ cần Thất Tinh Trận khởi động thì khóa Huyền Linh sẽ tự động chặt đứt. Đến lúc đó, năng lượng từ nơi này sẽ trực tiếp dẫn đến phía dưới của Thất Tinh Trận.”

Mạc Cửu đem tầm mắt từ Tịnh Linh Bình thu hồi, sau đó nhìn về phía Đại trưởng lão, tựa như bâng quơ hỏi:


“Vật dẫn dùng để khởi động Thất Tinh Trận cũng ở chỗ này sao?”

Đại trưởng lão tự nhận mình đã xác minh kỹ lưỡng thân phận của Mộ Dung Âm, cho nên không hề giấu giếm mà chỉ lên bảy cái đại hộp được treo không ở bốn phía, nói:

“Chúng nó đều ở bên trong!”

Mạc Cửu làm bộ làm tịch gật đầu, vẻ mặt trấn định thong dong. Nhưng trong lòng đã nhấc lên từng hồi sóng lớn.

Vật thể trong hộp kia hắn không hề xa lạ, hoặc nói chỉ cần là ba mươi sáu người trong Thiết Ưng Đội đứng ở chỗ này thì đều nhận biết.

Ở tinh tế, mỗi một đại gia tộc ngoại trừ đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn thì còn sẽ bồi dưỡng tử sĩ.

Ba mươi sáu người bọn họ chính là tử sĩ chính thống được bồi dưỡng từ nhỏ, cùng chủ tử ký kết linh hồn khế ước, gia tộc sẽ trích một giọt máu tim quan trọng nhất của bọn họ, dùng phương pháp đặc thù luyện hóa thành dây thừng, sau đó gắn với mệnh bài của chủ tử mà bọn họ cần thiết trung thành sau này.

Kể từ đó, chủ tử sống thì bọn họ sống, chủ tử chết thì tử sĩ như bọn họ cũng đi theo diệt vong.

Phương pháp này tuy rằng tàn khốc, bất công chút. Nhưng nó lại góp phần giảm thiểu sự phản bội mà đại gia tộc phải gánh chịu.

Mạc Cửu nhìn bảy cái hộp treo không phía trên, ánh mắt xẹt qua một tia khói mù. Mỗi cái hộp trong đó chứa đựng vô số những giọt máu tim, đại biểu cho vô số sinh mệnh đang bị Mộ Dung Càn khống chế.

Mạc Cửu thập phần khẳng định, chín phần mười những giọt máu tim trong đó đều đến từ các tín đồ Ma Điện, một phần mười còn lại có lẽ là phản đồ, hoặc những kẻ chống đối Ma Điện.


Nói cách khác, Mộ Dung Càn không để bụng tín đồ Ma Điện chết sống ra sao, thậm chí hắn còn lợi dụng xương cốt, máu thịt của những người này dùng để đúc nên khô lâu vương tọa cho chính hắn.

Bất chợt, Đại trưởng lão ra tiếng, cắt đứt sự suy tư của Mạc Cửu, hắn hỏi:

“Như thế nào? Ta chuẩn bị không thiếu thứ gì đi?”

Mạc Cửu thu hồi sở hữu suy nghĩ trong lòng, chắp tay sau lưng dạo qua một vòng quảng trường, làm bộ làm tịch quan sát không trung một hồi, cuối cùng phe phẩy quạt xếp khen ngợi:

“Không hổ là Đại trưởng lão! Chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn. Phụ thân ta hẳn là sẽ cực kỳ hài lòng! Được rồi! Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về phục mệnh, ngài cũng nghỉ ngơi dưỡng sức, để ngày mai toàn lực khởi động Thất Tinh Trận.”

Mạc Cửu cố tình lấy lui làm tiến, biểu hiện như là vừa lòng, không còn chỗ nào để chê, cũng không có tâm tư tò mò nhiều hơn.

Hiển nhiên, sự thức thời này của hắn cũng làm Đại trưởng lão vui lòng, cơ bản không còn chút hoài nghi người trước mắt là giả mạo.

Nếu là kẻ giả mạo, thì không chỉ là dạo quanh một vòng như thế mà thôi, ắt hẳn sẽ làm ra chuyện khác người.

Có thể là Đại trưởng lão tự cao tự đại, hoặc cho rằng chính mình là cường giả Thần Huyền cảnh, không ai có thể làm động tác nhỏ qua mặt hắn được, cho nên mãi đến khi rời đi, hắn cũng không có dùng một ánh mắt kiểm tra lại toàn bộ quảng trường.

Cho nên, hắn không có phát hiện, một ít bột phấn nhỏ nương theo quạt xếp rơi vào trong hồ nước, men theo lực hút chảy vào trong Tịnh Linh Bình rồi biến mất không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận