“Nếu như vậy, không thể làm gì khác hơn là động thủ!”
Yêu mị cô nương lạnh lùng nói, giơ tay lên, trên không trung khẽ nhúc nhích, hừ lạnh nói: “Động thủ!”
Mai San San hạnh mâu híp lại, đây là muốn ép buộc sao!?
“Các ngươi không thể làm như vậy với tiểu thư nhà ta!” Tiểu Liễu dang hai tay ra, che ở phía trước Mai San San nói, quát với những tên nô bộc đang nhào lên kia.
“Cút ngay!”
Một tên nô bộc xông lên đầu tiên, trực tiếp đưa tay đẩy Tiểu Liễu ra.
Khuôn mặt Mai San San sớm đã tái xanh, không thể khi dễ mạng người như thế này!
Đối với những tên nô bộc như lang hổ trước mặt này, Mai San San cũng không cần che giấu, trực tiếp thủ sẵn tư thế.
“Các ngươi mấy tên phế vật này, sao còn đứng ngây ra đó? Mau bắt nàng ta!” Yêu mị cô nương nổi giận.
Nàng không tin, Mai San San sao có bản lĩnh ngất trời như thế này.
Nghe vậy, mấy tên nô bộc chạy về hướng Mai San San, Mai San San nheo mắt đầy nguy hiểm, nhưng ngay sau đó là một cú đá xoáy, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xác đá trúng tên nô bộc gần đó.
Làn váy tung bay, tên nô bộc bị Mai San San đá ngã xuống đất.
Mai San San lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của Duệ Vương phủ chẳng lẽ là chuyên sỉ nhục vô lại, một đám người khi dễ một cô nương.
”
Mai San San lộ ra nhất thủ, khiến mọi người kinh hãi.
Không nghĩ tới Đại thiểu thư của Mai gia ngày thường yếu ớt ôn nhu có thân thủ không thể chối cãi.
“Ngươi!” Khuôn mặt của yêu mị cô nương đã méo xệch, hung hăng trừng mắt nhìn Mai San San, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mai San San nhếch môi, khiêu khích nhìn yêu mị cô nương nói: “Là ta.
”
“Bốp bốp bốp ——”
Cùng với âm thanh của hai tay, nhất thời lại vang tên tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Duệ Vương gia Bách Lí Tu Viễn, một thân áo bào màu đen, thân thể cao lớn như tùng bách, ngũ quan như ngọc, một bộ dáng cao lãnh như trích tiên.
Ánh mắt Mai San San dừng trên người Bách Lí Tu Viễn, châm chọc nói: “Duệ Vương gia, đây là ý gì?” Ngày đại hôn, không mặc hỉ phục lại dùng hoa phục màu đen, Duệ Vương gia này thời thời khắc khắc đều muốn làm cho nàng mất mặt.
“Ngươi không phải không muốn đi vào bằng cửa sau sao? Bổn vương sẽ cho ngươi thỏa mãn!” Bách Lí Tu Viễn lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn chợt lóe một cái, liền đứng trước mặt Mai San San, năm ngón tay siết chặt cổ tay bị thương của nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bổn vương cũng muốn xem ngươi đang diễn trò gì.
”
Mai San San đưa mắt nhìn xuống, cắn chặt môi dưới, nhìn cổ tay đang chảy máu một lần nữa, sau đó ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn là một nụ cười ấm áp, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: “Duệ Vương gia cứ chống mắt lên xem ta sẽ diễn trò gì.
”
“Miệng lưỡi bén nhọn!”
Dứt lời, Bách Lí Tu Viễn hung hăng lôi nàng vào trong Duệ Vương phủ.
Mai San San bị Bách Lí Tu Viễn đưa vào nơi hẻo lánh nhất Vương phủ - Ngưng Hương Các, rồi rời đi.
Ngồi ở trên chiếc giường cứng, Mai San San im lặng nhìn Tiểu Liễu đang khóc sướt mướt.
“Tiểu Liễu, muội tính khóc hoài sao? Có cái gì đáng để cho muội khóc?”
“Tiểu thư, Tiểu Liễu vì người nên cảm thấy thương tâm cùng không đang bị như vậy.
”
“Dừng lại!” Mai San San tay ôm ngực, mím mọi nói: “Tiểu Liễu, muội còn không mau bôi cho ta thuốc trị thương, ta sắp chết tới nơi rồi!”
Chết tiệt, Bách Lí Tu Viễn nắm chỗ nào không nắm, lại nắm ngay cổ tay đang bị thương của nàng!.