Phúc Hắc Tà Quân Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi


Buổi trưa Mai San San cùng mấy đứa nhỏ chơi một chút, cho đến khi mặt trời lặn về hướng tây mới quay trở về.

Vốn định quay về Duệ Vương phủ ăn cơm tối, mà yêu mị nam tử kia vẫn một đường đi sát theo nàng, làm cho Mai San San cảm thấy bất đắc dĩ.

“Mị Nghiêng Yêu, ta mắc nợ ngươi sao? Đừng đi theo ta nữa!” Khuôn mặt Mai San San như khóc tang, cắn môi nói.

Mị Nghiêng Yêu rất tà mị liếc nàng một cái, lắc đầu cười nói: “Mỹ nhân một mình đi về nhà, ta không yên lòng ~”
Nói xong còn vứt cho nàng một cái mị nhãn.

Mặt Mai San San đều đã tái xanh, hai tay ở dưới nắm chặt, nghiếng răng nghiếng lợi nói: “Ngươi là một đại nam nhân, muốn quyến rũ với cô nương đã có chồng là có ý gì!”
Mị Nghiêng Yêu nếu muốn cùng nàng đi đến Duệ Vương phủ, lại còn bị Bách Lí Tu Viễn nhìn thấy thì không biết sẽ xảy ra đại nạn gì!
“Đương nhiên là có hứng thú!” Mị Nghiêng Yêu rất chân thật trả lời Mai San San.

Mai San San im lặng liếc mắt, Mị Nghiêng Yêu nhích tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mặt nàng, tinh tế vuốt ve, thổ khí như lan* nói: “Người đẹp như vậy, cho dù đã thành thân thì Mị Nghiêng Yêu ta cũng không quân tâm.


Ánh mắt Mị Nghiêng Yêu rất nóng bỏng, Mai San San có chút không thoải mái.

Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của y, trong lòng không ngừng cầu xin Mị Nghiêng yêu mau chóng đi đi.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Bách Lí Tu Viễn đột nhiên chen ngang, giọng nói lạnh như băng.

Mai San San nghe vậy tự nhiên trong lòng vô cùng hoảng hốt, mạnh mẽ ngẩng đầu, liền thấy Bách Lí Tu Viễn đứng cách đó không xa, anh mắt lạnh thấu xương nhìn bọn họ.

Cảm thấy được Mai San San đang bối rối, trong mắt Mị Nghiêng Yêu xẹt qua một tia tồi tệ, nhấc tay lên đem Mai San San ôm vào lòng, ngón tay lạnh như băng vuốt ve cánh môi nàng, ánh mắt thâm tình không chán cười nói: “San nhi, nói cho ta biết, người đó là gì của nàng?”
Dứt lời, ngón tay đang vuốt ve cánh môi nàng chỉ về hướng Bách Lí Tu Viễn.

Nhìn hai người cử chỉ thân mật, lòng Bách Lí Tu Viễn như bị vật gì đó đè nặng không sao thở được.

Loại cảm xúc này làm cho Bách Lí Tu Viễn không khỏi nhíu mày, hắn mở miệng mải mai: “Mai San San, ngươi gấp rút như vậy, phạm tiện (tôi phạm ti tiện) vậy sao?”
Lời nói châm chọc đó làm cho nàng không thoải mái.

Nàng cùng Mị Nghiêng Yêu căn bản không có gì, hắn tại sao lại nói nàng phạm tiện!?
Trong lòng tức giận, Mai San San đưa tay trực tiếp ôm cổ Mị Nghiêng Yêu, khiêu khích nhìn Bách Lí Tu Viễn nói: “Ta như vậy đó, ngươi có bản lãnh thì cứ chửi ta!”
“Không biết liêm sỉ!” Trong con ngươi đen nhánh hiện ra sát ý, Bách Lí Tu Viễn trực tiếp xoay người, lãnh mạc rời đi.

Sau khi Bách Lí Tu Viễn rời đi, Mai San San quyết đoán đẩy Mị Nghiêng Yêu ra, bởi vì con tức giận mà lồng ngực phập phồng.

“Không cho phép đi theo ta nữa!”
Mai San San hưng dữ hướng Mị Nghiêng Yêu quát, xoay người rời đi.

Mị Nghiêng Yêu khóe miệng nở nụ cười mị hoặc, nhìn bóng lưng Mai San San rời đi, lẩm bẩm nói: “Thật biết điều…”
Thời điểm Mai San San trở về Duệ Vương phủ, liền cảm nhân được trong luồng khí lạnh, nàng có chút bất an rụt cổ lại.

“Ơ! Vương phi nương nương tôn quý của chúng ta đang đi lêu lổng sao? Nhìn bộ dạng tóc tai bù xù này, ha ha ha!”
Vừa đi vào đại sảnh Duệ Vương phủ, giọng nói châm chọc của Lý Mị Nhi vang lên.

Mai San San tóc rối bù, cười lạnh nói: “Bổn vương phi đi đâu, quản tiểu thiếp ngươi hỏi chuyện! Chẳng lẽ bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui