Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

“Yên Nhi----“ Thấy cháu gái khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng Ngọc Kinh Lôi rất khó chịu, hắn thế nhưng lại không biết cháu gái mình yêu thương nhất đã trải qua sự tình hung hiểm như vậy.

“Thần thỉnh xin bệ hạ giải trừ hôn ước của thái tử cùng Yên Nhi, lúc này là ám sát, tiếp theo còn không biết chuyện gì đang chờ Yên Nhi! Thần thật sự rất lo lắng!”

“Ngọc Hầu giam, sự tình lần này thật sự ngay cả ta cũng không biết! Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta nhất định sẽ ngăn cản Tần Tranh, ta làm sao có thể làm tổn thương Yên Nhi chứ!”

Hạ Hầu Nam biết rõ, Ngọc Phi Yên vừa trở về, hôn ước của bọn họ liền giải trừ, như vậy nhất định sẽ dẫn tới những lời dị nghị chê trách khó nghe.

Huống chi chuyện đã xảy ra ở đây hôm nay người khác chưa hẳn sẽ nói đúng sự thật, nếu như những chuyện này truyền ra, người bên ngoài sẽ không chỉ trích Tần Tranh, mà chỉ sẽ nói thái tử này như hắn là không phải.

Người cực kỳ coi trọng danh dự như Hạ Hầu Nam, làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra chứ!

“Ta cam đoan trước Hầu gia, chuyện ngoài ý muốn như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, ta sẽ bảo vệ Yên Nhi, trân trọng nàng quan tâm nàng, xin Hầu gia tin tưởng ta!”

Dứt lời, Hạ Hầu Nam thâm tình nhìn Ngọc Phi Yên, biểu tình rõ ràng.

“Yên Nhi, muội giúp ta nói vài lời đi! Ta chưa từng cảm thấy muội không tốt, ta là thật tâm muốn cưới muội về làm nương tử của ta a!” (oẹ, k có bầu mà s cảm thấy nghén qá nhỉ?)

Hạ Hầu Nam cho rằng lời nói của mình sẽ đá động được Ngọc Phi Yên, nàng lúc nảy biểu hiện ra vẻ hờ hững khẳng định là vì chuyện ám sát kia, cho nên mới cùng hắn sinh ra khoảng cách.

Bây giờ Tần Tranh gánh vát hết tất cả, Ngọc Phi Yên hẳn là nên tha thứ cho hắn mới đúng.

Dựa theo trình độ si mê đối với hắn lúc trước, chắc chắn sẽ giúp hắn nói chuyện.

Hạ Hầu Nam không biết, vẻ mặt buồn nôn của hắn làm cho Ngọc Phi Yên cảm thấy ghê tỏm. Tài diễn xuất của nam nhân này, có thể làm ảnh đế được rồi!

Giờ phút này còn muốn lợi dụng nàng, thật đúng là âm hiểm----

Hắn dối trá, nàng phụng bồi!

“Ta…” Ngọc Phi Yên ra vẻ chấn kinh, trốn phía sau Ngọc Kinh Lôi, không chịu nhìn lại hắn.

“Thời điểm ta cứu Tiểu Ngọc, trong cơ thể nàng có kịch độc.” Đúng lúc này, Hoắc thần y xen vào một câu :”Người hạ độc thật sự rất nhẫn tâm! Nếu không phải gặp gỡ ta, Tiểu Ngọc đã sớm là oan hồn dạ quỷ!”

Lời nói của Hoắc thần y, càng làm quyết tâm muốn giải trừ hôn ước của Ngọc Kinh Lôi càng thêm kiên định, hắn lôi kéo Ngọc Phi Yên quỳ xuống trước mặt Hạ Hầu Quân vũ :”Bệ hạ, xin ngài niệm tình thần tuổi già, không thể chịu đựng được đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, xin ngài giải trừ hôn ước từ đầu không cân xứng này, coi như bệ hạ là đang thương cảm thần đi!”

Ngọc Kinh Lôi thần thái lão nhân thương tâm, giọng nói bi thương, làm cho trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ chấn động một chút.

Một nhà Ngọc gia tinh trung đều đền nợ nước, binh sĩ Ngọc gia không phải chết trẻ, thì cũng là thương tật, đặc biệt là phụ mẫu Ngọc Phi Yên, năm đó bị chết cực kỳ anh dũng bi tráng… Cuộc hôn sự này hắn từ đầu đã không xem trọng, không bằng giải trừ đi.

Trầm tư một lúc, Hạ Hầu Quân Vũ mở miệng :”Một khi đã như vậy, vậy…”

“Hôn ước không thể giải trừ!”

Lời Hạ Hầu Quân Vũ còn chưa nói xong, cửa lớn điện Thái Hoà được mở ra, Tần thái hậu được Lệ phi nâng đỡ vội vàng đi đến :”Hoàng thượng, hôn ước của bọn họ là do tiên đế ấn định, không thể giải trừ!”

Bỡi vì vội vàng tới đây, nên giọng nói Tần thái hậu nói chuyện có chút dồn dập.

Thấy mẫu hậu đến, Hạ Hầu Quân Vũ lập tức đứng lên đỡ bà :”Mẫu hậu, lão nhân gia ngài tại sao lại đến đây?”

“Phát sinh sự tình lớn như vậy, ai gia tất nhiên cũng phải đi qua!”

Tần thái hậu đã hơn sáu mươi tuổi, tuy rằng tuổi lớn thân thể yếu ớt, tinh thần không tốt lắm, nhưng ánh mắt lại rất lợi hại, tiếng nói rất có lực, trong giọng nói đều để lộ ra một cổ chân thật đáng tin nhưng rất uy nghiêm!

Tần thái hậu năm đó chính là Tuệ tần trong cung cuả tiên đế, người chất phác vụng về, bị tiên hoàng trào phúng phong tự “Tuệ”, đưa tới sự cười nhạo của mọi người.

Nhưng ai có thể đoán ra, vị Tuệ tần luôn không có tiếng tâm gì này mới chính là nhân vật lợi hại nhất.

Bà ta âm thầm tính kế nhiều năm, chẳng những có thể làm cho nhi tử thân sinh lên ngôi hoàng đế, bản thân cũng thành hoàng thái hậu thánh mẫu, là ngươi thắng lớn nhất trong toàn bộ hậu cung!

“Sự tình hôm nay ai gia đã nghe nói qua, Tần Tranh, ngươi làm cho ai gia rất thất vọng rồi! Ngươi thế nhưng lại to gan lớn mật, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Chiếu theo luật lệ Đại Chu, Tần Tranh là nên trảm! Bệ hạ, người không cần cố kị thể diện Tần gia!”

Tần thái hậu xuất khẩu, liền phán tử hình Tần Tranh. Nghe xong lời nói này, công tử anh tuấn quỳ trên mặt đắt nhắm lại hai mắt.

Tần thái hậu xuất thân từ Trấn Sơn Hầu phủ, là cô nãi nãi ruột của Tần Tranh.

Chỉ là hắn vạn vạn không nghĩ tới, người tuyên bố tử hình mình lại chính là hoàng thái hậu luôn một mực yêu thương hắn có thừa!

Xử lý xong chuyện Tần Tranh, Tần thái hậu nhìn Ngọc Kinh Lôi, ông già này rất quật cường, rất khó đối phó, nhưng bà bây giờ cũng không thể quản được nhiều như vậy!

“Lúc này đây Ngọc gia bị uỷ khuất, ai gia biết!”

“Ngọc Phi Yên, hiền lương thục đức, băng thanh ngọc khiết, sắc phong là Lương Ngọc Huyền Chủ! Về phần giải trừ hôn ước, Trung Nghĩa hầu, chỉ cần một ngày ai gia còn sống, chuyện này ngươi cũng không cần nhắc lại nữa!”

“Ai gia cam đoan với ngươi, Phi Yên gả đến đây tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uỷ khuất! Ngươi yên tâm đi!”

Đây xem như, đánh ngươi một bạt tay rồi lại cấp cho ngươi một viên kẹo ngọt sao? Ngọc Phi Yên cúi đầu cười lạnh.

Người hoàng gia quả nhiên rất thích ỷ thế hiếp người!

Chỉ là, bản thân rõ ràng không phải là người thích hợp nhất để làm thái tử phi, vì sao Tần thái hậu còn muốn kiên trì thực hiện hôn ước như vậy?

Tần thái hậu nhắc đến tiên hoàng, nghĩ đến hiếu đạo, Ngọc Phi Yên mới không tin những gì bà ta nói.

Nếu bà ấy thật sự kính trọng tiên hoàng, làm sao lại có thể lên làm hoàng hậu, liền bức nhóm sủng phi của tiên hoàng tuẫn táng* (chôn cùng), làm cho mẫu hậu – hoàng thái hậu của tiên đế đóng cửa tụng kinh?

Tần thái hậu kiên trì giữ lại hôn ước như vậy, nhất định là có bí mật gì đó mà mình không biết!

Tuy rằng Ngọc Kinh Lôi vẫn không phục, nhưng dáng vẻ Ngọc Phi Yên cúi đầu cung kính tạ ơn, làm cho trong lòng Tần thái hậu thư thái đi rất nhiều.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Ngọc Kinh Lôi so ra còn kém hơn một tiểu nữ tử hiểu chuyện!

Tần thái hậu quá mức tự tin, bà ấy cũng không biết, Ngọc Phi Yên cho dù đánh rớt răng nanh cũng đều có thể nuốt người.

Ngay khi Tần thái hậu chuẩn bị trở về Từ ninh cung, Ngọc Phi Yên nhìn Tần Trang đang thất hồn lạc phách, phun ra một câu :”Bị người đùa bỡn cùng một cước lúc nãy, ngươi mới chính là phế vật!”

Ngọc Phi Yên cũng không phát ra âm thanh, nhưng trong khiêu khích cùng khinh miệt trong mắt nàng lại rất rõ ràng, nàng còn dùng cả khẩu hình miệng để mắng hắn, đều làm cho Tần Tranh minh bạch, bản thân đang bị “Phế vật” đùa cợt.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khi!

Mặc dù hắn phải chết, nhưng hắn cũng là người Tần gia, thân ohận cao quý làm cho hắn không chấp nhận được bản thân bị khuất nhục!

Dù sai kết quả cũng đều là như vậy, chẳng thà thật sự giết chết Ngọc Phi Yên, thực sự gánh vác cái tội danh này cũng tốt!

“A---“ Tần Tranh rống to một tiếng, tránh thoát dây cương trên người, lấy kh1 thế sét đánh không ki6p bưng tai rút ra chuỷ thủ giấu ở trong giày, đâm về hướng Ngọc Phi Yên.

Giống như đã sớm đoán ra được Tần Tranh sẽ làm như vậy, Ngọc Phi Yên chọn một vị trí cực kỳ xảo diệu, chỉ là thoáng nghiêng người né tránh, chuỷ thủ trong tay Tần Tranh liền bay vọt về hướng Tần thái hậu. Tốc độ của hắn cực nhanh, cách Tần thái hậu càng ngày càng gần.

“Thái hậu cẩn thận! Người đâu, bắt thích khách!”

Ngọc Phi Yên thét chói tai, nhóm người còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã triệt để tỉnh táo lại.

“Lớn mật!” Thấy Tần Tranh muốn ám sát mình, Tần thái hậu tức giận đến mức môi run run.

“Ta, ta không---“ Tần Tranh rất kinh ngạc, hắn rõ ràng là muốn giết Ngọc Phi Yên, tại sao đối tượng lại biến thành Tần thái hậu. Dựa theo thân thủ ngày xưa của hắn, cho dù có tính toán sai, nhưng khống chế ngược lại phương hướng ám sát Ngọc Phi Yên lại là chuyện đặc biệt dễ dàng.

Nhưng lúc này hắn lại giống như bị ma chú, thẳng hướng về phía Tần thái hậu, thân mình lại không chịu khống chế chuỷ thủ đang nắm trong tay mình, căn bản là dừng lại không được. Theo góc độ nhìn lại của người khác, liền biến thành ám sát thái hậu.

“Súc sinh, còn không ngừng tay!”

Tần Càng Nhân nhìn thấy cảnh này, tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

Chỉ là Tần Càng Nhân ở cách xa, căn bản là không cách nào giúp nhi tử vãn hồi. Mà Lệ phi cũng đã sớm sợ tới mức xụi lơ ngã ngồi trên đất, chỉ có Tần thái hậu còn đang đứng ngốc một chỗ, trơ mắt nhìn chuỷ thủ đang loé ra hào quang màu bạc phi đến, căn bản đã quên cả né tránh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui