Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Editor: tieudangnhi

Mặc dù bị “Tuyên ngôn” của Hạ Hầu Nam làm cho khiếp sợ, nhưng những vị lão thần này vẫn dựa theo quy củ hành lễ, chỉ là trên mặt bọn họ không còn vẻ thân hậu ngày thương, ngược lại lại có chút xa cách.

Không tốt!

Hạ Hầu Nam am hiểu nhất là nét mặt của người khác, nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh hãi.

Hắn vừa rồi giận dỗi nói ra những lời đó, nhất định đã bị bọn họ nghe được!

Tào các lão, là ân sư của Hạ Hầu Quân Vũ, rất được tôn kính;

Chu thừa tướng là quan văn đứng đầu, Phùng thượng thư cũng xuất thân từ thế gia, hai người đều là gương mẫu cho bách quan trong chiều, không ưa nhất chính là kiểu người không tuân lễ nghĩa!

Còn có Liêm ngự sử, có tiếng là thiết diện vô tư, nếu hắn phê tấu lên trên, phụ hoàng nhất định sẽ đối với mình bất mãn!

Lời nói của mấy vị này đều rất có phân lượng với Hạ Hầu Quân Vũ, tại sao đều ở hết đây? Còn đúng vào lúc này!

“Nào nào xin đứng lên!”

Hạ Hầu Nam muốn tự mình đi lên nâng dậy mấy vị đại thần, nhưng hay tay Ngọc Chi Lan lại gắt gao nắm lấy đai lưng của hắn, thế nào cũng không chịu buông tay, hai người giống như dính lại nhau. Tình cảnh như vậy ở trong mắt bọn người Tào các lão, đánh giá đối với Hạ Hầu Nam trong lòng bọn họ lại càng tuột dốc không phanh.

Thật sự là, nhìn người không thể nhìn bề ngoài a! Không ngờ thái tử điện hạ lại là loại người như vậy!

“Buông tay!”Hạ Hầu Nam rống giận, muốn đẩy Ngọc Chi Lan ra, nhưng nàng thuỷ chung nắm chặt hai mắt lại, làm bộ hôn mê bất tỉnh, không chịu bương tay.

“Phanh---“

Hạ Hầu Nam thẹn quá hoá giận, rốt cuộc bạo phát, đẩy Ngọc Chi Lan ngã xuống đất!

Hắn bây giờ đã hối hận chết rồi! Sớm biết như thế thì không sẽ không lợi dụng Ngọc Chi Lan rồi!

Đúng là ngu như heo mà! Không ngờ hắn vì giải vây cho Ngọc Chi Lan, nữ nhân này ngược lại lại lấy oán trả ơn, chẳng những không cảm kích hắn, còn huỷ đi thanh danh của hắn! Làm cho nhóm đại thần hiểu lầm hắn! Thất sách a----

“Thái tử điện hạ…”

Hạ Hầu Nam ra tay rất nặng, Ngọc Chi Lan không hề đề phòng té ngửa trên mặt đất, khoé miệng nhuốm máu, cực kỳ đáng thương.

“Điện hạ, thực xin lỗi, là ta không tốt! Là ta gây thêm phiền toái cho người!”

Ngọc Chi Lan nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Hầu Nam, dáng vẻ giống như “Khí phụ”, làm cho người không khỏi hoài nghi là do Hạ Hầu Nam bội tình bạc nghĩa, làm tổn thương tâm của một vị cô nương.

Lòng các vị đại thần ban đầu còn bất mãn khi nhìn thấy Hạ Hầu Nam vừa rồi còn hứa hẹn muốn cưới Ngọc Chi Lan, bây giờ xoay mặt lại vì thanh danh của mình liền lập tức cùng nàng phân rõ ranh giới, một trước sau bất đồng như vậy, hoàn toàn chính là hành vi của tiểu nhân, ý kiến trong lòng đối với Hạ Hầu Nam liền lớn hơn nữa.

Trong những người này, Hạ Hầu Kình Thiên là người sợ thiên hạ không loạn nhất.

“Tiểu tứ, ngươi thân là thái tử, nói chuyện phải nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như ngươi đã hứa hẹn cưới Ngọc Chi Lan làm sườn phi, nói được thì phải làm được! Tuy rằng Ngọc Chi Lan còn đang mặc áo tang, nhưng mà ngươi cũng có thể đợi đến ba năm sau đến nghênh cưới nàng!”

Nghe Hạ Hầu Kình Thiên nói như vậy, Hạ Hầu Nam quả thực sắp hận chết cái vị Thập Tứ thúc này.

“Thập Tứ thúc, người hiểu lầm…”

“Nha? Chẳng lẽ ngươi vừa rồi chính là đang nói đùa sao? Chẳng lẽ gia cùng chư vị đại thần đều nghe lầm?” Hạ Hầu Kình Thiên đi đến bên cạnh Hạ Hầu Nam, vỗ vỗ bờ vai của hắn :”Tuổi trẻ thôi, luôn có lúc kìm lòng không đậu, điều này cũng có thể lý giải. Nhưng mà làm việc không chịu trách nhiệm,chuyện này không phải là việc đại trượng phu nên làm! Nam nhi, phải biết đảm đương! Đừng lam cho gia coi thường ngươi!”

Lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên rất được các vị đại thần tán thành, chỉ thấy bọn họ liên tục gật đầu, sắc mặt Hạ Hầu Nam khó coi đến cực điểm.

Xem ra hôm nay, hắn chỉ có thể thừa nhận lời nói vừa rồi, nạp Ngọc Chi Lan, bằng không liền chịu thêm tiếng xấu! Ai sẽ ủng hộ một thái tử nói không giữ lời, không đảm đương chứ!

Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Nam đi lên đỡ Ngọc Chi Lan dậy, lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho nàng.

“Chi Lan tiểu thư, ta muốn cưới ngươi làm sườn phi, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

“Ta nguyện ý---“ Vẻ mặt Ngọc Chi Lan cực kỳ vui mừng, lại cảm thấy bản thân hình như có chút không đúng, lập tức thay thành biểu tình xấu hổ, thẹn thùng tiếp nhận ngọc bội của Hạ Hầu Nam.

Tuy rằng cùng kỳ vọng thành thái tử phi của nàng vẫn còn có khoảng cách nhất định, nhưng như vậy cũng đã làm cho nàng rất vừa lòng.

Trong lòng Ngọc Chi Lan âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bất được tâm Hạ Hầu Nam, chỉ cần có sự sủng ái của thái tử, còn sợ làm không được thái tử phi sao?

“Chúc mừng thái tử điện hạ rước được giai nhân, chúng mừng đại tỷ tâm sự đã thành!”

Ngọc Phi Yên thoải mái chúc phúc.

“Yên nhi, thực xin lỗi! Ta cũng không nghĩ phá hoại muội cùng thái tử điện hạ…” Ngọc Chi Lan vô tội nhìn Ngọc Phi Yên, trong mắt lại loé ra vui sướng khi người gặp hoạ :”Chỉ là, chúng ta về sau vẫn là tỷ muội tốt, đúng không!”

Phi----

Ai thèm làm tỷ muội tốt với ngươi!

Thấy Ngọc Chi Lan muốn tìm chết, Ngọc Phi Yên quyết định giúp nàng ta.

“Đại tỷ, nếu như tâm sự của ngươi đã thành, đạt được mong ước. Vậy chuyện nên làm cũng nên tiếp tục thôi! Lão Khôi, đánh nàng cho ta!”

Ngọc Chi Lan vạn vạn không ngờ tới, Ngọc Phi yên đến bây giờ vẫn còn níu chặt chuyện ba mươi đại bản không chịu buông tam nàng vừa muốn giãy giụa, lão Khôi cũng không muốn ôn nhu như lúc nãy nữa, trực tiếp điểm huyệt, khiến Ngọc Chi Lan không thể động đậy, càng miễn bàn đến chuyện mở miệng kêu la.

Hừ! Cướp nhân duyên của nhị tiểu thư, thật đúng là không biết xấu hổ! Trong lòng lão Khôi thầm nghĩ.

“Ngọc Phi Yên, ngươi không được quá đáng!”

Vừa cùng Ngọc Chi Lan định xong hôn sự, Ngọc Phi Yên lại cứ nhất quyết làm như vậy, đây chẳng khác nào là đang làm mất mặt hắn mà, tức giận vừa được Hạ Hầu Nam ẩn nhẫn đè xuống, lại bắt đầu bùng phát.

“Thái tử điện hạ, cảm tình của ngươi cùng đại tỷ tốt, thì cũng là việc riêng tư của các người. Nhưng đại tỷ mắt không tôn trọng gia gia, xúc phạm gia quy, đây là việc riêng của Trung Nghĩa hầu phủ ta. Thỉnh xin thái tử điện hạ tránh ra, không cần bỡi vì yêu thương mỹ nhân, lại can thiệp đến chuyện này!”

“Ngọc Phi Yên, ngươi đây là đang ghen tị! Ngươi ghen tị Chi Lan, cho nên mới trả thù nàng!”

Hạ Hầu Nam bị lời nói của Ngọc Phi Yên chọc giận, uy nghiêm của hắn trước nay chưa từng bị khiêu khích bao giờ, hôm nay Ngọc Phi Yên thật sự muốn đáng Ngọc Chi Lan, nếu phải nhận thua trước Ngọc Phi Yên, cơn tức này hắn vẫn là nuốt không trôi, cũng không cách nào tiếp nhận nỗi.

Ghen tị? Thái tử, trong đầu ngươi toàn là bã đậu sao?

Mặc kệ tên thái tử não tàn này, Ngọc Phi Yên đi đến trước mặt Tào các lão.

“Tào các lão, ngài là ngươi lớn tuổi nhất nơi này, Yên nhi cả gan, xin ngày công bình phán xét.”

“Ông nội của ta lúc còn sống đối với tỷ tỷ yêu thương có thừa, hiện tại lão nhân gia người vừa mới qua đời, tỷ tỷ không mặc đồ tang, không khóc trước linh cữu, không giữ hiếu đạo, ngược lại trang điểm xinh đẹp, khẩn cấp cùng thái tử điện hạ hẹn hò, hoàn toàn không để ý đến thể diện của Trung Nghĩa hầu phủ, cũng không vì thái tử điện hạ lo lắng. Người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như vậy, chẳng lẽ không nên đánh sao?”

“Ngươi nói bậy!” Bị Ngọc Phi Yên chụp lên cái mũ cùng Ngọc Chi Lan tư thông, ý muốn giết nàng của Hạ Hầu Nam liền bừng bừng nổ lên.

Đây hoàn tòn là phỉ báng!

Là vũ hãm!

Lúc đầu là hắn đến thăm hỏi, tại sao từ trong miệng Ngọc Phi Yên lại biến thành cùng Ngọc Chi Lan có tư tình?!

“Ta có phải nói bậy hay không, có nhiều hạ nhân làm chứng như vậy. Thái tử đến cầu hôn, cũng phải nhìn xem đây là nơi nào, là trường hợp gì!” Hạ Hầu Nam cường thế, khí thế của Ngọc Phi Yên liền mạnh hơn hắn, dù sao đã phá rách thể diện của hắn, cần gì phải kiêng kị nữa.

Nếu đã vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu, vậy thì thống thống khoái khoái làm địch nhân đi!

Mấy vị đại thần nghe xong lời nói của Ngọc Phi Yên, lại nhìn đến Ngọc Chi Lan, môi son đỏ bừng, váy lụa hồng phấn, châu báu trên đầu lộng lẫy, hoàn toàn chính là một tiểu cô nương say mê trong ái tình, nơi nài giống một cháu gái mặc áo tang nên làm.

Lại nhớ đến cảnh tượng hai nam nữ ôm nhau vừa rồi, ấn tượng của mọi người đối với Ngọc Chi Lan cùng Hạ Hầu Nam càng tệ hơn.

“Nên đánh!”

Cho dù người khác còn đang cân nhắc thái độ của Hạ Hầu Nam, Tào các lão cũng không thèm để ý quá nhiều, hắn cùng Ngọc Kình Lôi quan hệ rất tốt, nhìn thấy Ngọc Chi Lan như vậy, làm sao không tức giận.

“Đánh đánh! Loại con cháu bất hiếu như vậy, nên hung hăng giáo huấn!”

“Đa tạ Tào các lão đã chủ trì công đạo!”

Ngọc Phi Yên chậm rãi hành lễ, tiếp theo liếc nhìn về phía Ngọc Chi Lan, khoé miệng cười lạnh :”Khôi thúc, đánh cho ta!”

“Pằng pằng pằng----“ Đại bản nặng nề đánh trên người Ngọc Chi Lan.

Người hành hình đều là thân vệ của Ngọc Kinh Lôi, nhìn thấy Ngọc Chi Lan ăn mặc như vậy, trong lòng đã sớm phẫn nộ, đâu thèm để ý đến nàng ta là sườn phi của thái tử, xuống tay đều đánh cho chết.

Không đến vài trượng, cái mông của Ngọc Chi Lan liền chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ quần áo của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui