Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Nhưng mà, Ngọc Phi Yên đã sớm chuẩn bị tất cả, linh ngọc của Ngọc lão gia tử đã được nàng lấy đi, Nam Sơn phu nhân đến đây chỉ sợ cũng sẽ trở về tay không thôi.

Ngọc Phi Yên cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, nhưng chờ khi nàng đi theo đến từ đường, mới phát hiện Nam Sơn phu nhân căn bản không phải đến tìm linh ngọc của Ngọc Kinh Lôi. Nàng ta chầm chậm đi đến một linh vị khác, bàn tay cẩn thận vuốt ve bài vị, sau đó mở chiếc hộp phía dưới linh vị, lấy ra một khối linh ngọc.

Sắc xanh trên khối linh ngọc, loé ra thuý sắc sáng lạng.

Nam Sơn phu nhân dè dặt cẩn thận cầm linh ngọc, ánh mắt dần dần ướt át, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Nhiều năm như vậy, chàng cũng không chịu lộ diện, không nguyện ý trở về. Cho dù là đại ca chàng chết trận, hay là tam đệ chàng tàn phế, chàng đều nhận tâm chẳng màng đến. Lúc này đây, phụ thân chàng chết, chàng cũng nên trở lại đi!”

“Chàng là nhi tử Hầu gia thương yêu nhất, chàng không nguyện ý cưới ta, hắn liền cố ý cho chàng rời khỏi kinh thành. Chàng cố ý cưới nữ nhân lai lịch bất minh kia, Hầu gia cũng vô cùng vui vẻ vì các người làm hôn lễ. Chàng muốn cùng ả ta ẩn cư, Hầu gia liền giúp các ngươi cao bay xa chạy. Hắn thương chàng, che chở chàng như vậy, bây giờ hắn đã chết, nếu như chàng còn không trở lại, đây chính là bất hiếu!”

Sau khi thăng cấp lên Võ Vương, thị lực cùng thính lực của Ngọc Phi Yên đều khác hẳn với người thường.

Khi nhìn đến ba chữ “Ngọc Thiên Hàn” trên tấm bài vị kia, Ngọc Phi Yên sợ ngây người.

Ngọc Thiên Hàn, người này là nhị thúc của nàng a!

Không phải nói nhị thúc của nàng thất lạc trên chiến trường không rõ tung tích sao, mọi người đều nói Ngọc Thiên Hàn đã chết, chẳng lẽ hắn cũng chưa chết?

Hơn nữa, nghe trong ý tứ cùng cảm xúc ai oán trong giọng nói của Nam Sơn phu nhân, người trong lòng của nàng ta lại là nhị thúc Ngọc Thiên Hàn? Thật đúng là vỡ tuồng ngàn năm cẩu huyết a!

Nam Sơn phu nhân thích nhị thúc, vì sao lại cố ý cầu tiên hoàng tứ hôn, gả cho Ngọc Thiên Tìm phụ thân của mình chứ?

Ngọc Phi Yên vô cùng buồn bực.

Chẳng lẽ là bỡi vì bị Ngọc Thiên Hàn cự tuyệt, cho nên gả cho đại ca hắn? Làm không được thê tử của hắn, liền muốn làm đại tẩu của hắn? Thiên! Đây là loại tâm lý thay đổi kiểu gì a!

Nam Sơn phu nhân không biết Ngọc Phi Yên ẩn thân bí mật ở chỗ gần đó, nàng ta vẫn tiếp tục vuốt ve linh ngọc, kể lể tâm sự trong lòng mình.

“Ngọc Thiên Hàn, chàng nghĩ gặp chàng một lần, thật sự lại khó như vậy sao? Đã hơn mười năm nay, chàng có biết ta sống như thế nào không?”

“Chàng không cần ép ta nữa! Chàng nếu không trở lại, ta liền giết sạch người của Ngọc gia! Ta cũng không tin, ở trong tang lễ không nhìn thấy chàng! Một lần không thành, sẽ lại giết thêm một người! Chàng còn đệ đệ, cháu, chất nữ! Tánh mạng của bọn họ, đang nằm trong tay chàng! Nếu như chàng vô tình vô nghĩa, ta sẽ phá huỷ Ngọc gia cho chàng xem!”

Lời nói của Nam Sơn phu nhân, làm cảnh giác của Ngọc Phi Yên dần nổi lên.

Nữ nhân này quá biến thái! Tâm lý rất có bệnh.

Ngọc Phi Yên bỗng nhiên nhớ đến một chuyện xưa, một cô thiếu nữ trong tang lễ của phụ mẫu nhìn thấy một chàng trau, hơn nữa còn yêu thương hắn, vì muốn gặp lại chàng trai kia, cô ta đã giết chính chị ruột của mình. Chỉ khi trong nhà lại có người chết, một lần nữa tổ chức tang lễ, cô ta mơi có thể nhìn thấy người trong lòng của mình.

Mục đích của cô thiếu nữ này chưa đạt thành, thật sự là không từ thủ đoạn nào. Mà Nam Sơn phu nhân, hình như cũng là người như vậy!

Thật sự là, rất khủng bố!

Xem ra cần phải cẩn thận đều tra Nam Sơn phu nhân, cùng với chuyện lúc trước của Ngọc gia.

Ngọc Phi Yên có một trực giác, nàng tin Nam Sơn phu nhân chính là một kẻ điên, tuyệt đối sẽ làm ra những chuyện điên cuồng mà người bình thường khó có thể lý giải.

Nàng đột nhiên có một ý tưởng rất lớn mật, nói không chừng nguyên nhân phu thê Ngọc Thiên Tìm chết, cùng chuyện tam thúc bị phế, đều cùng Nam Sơn phu nhân thoát không ra quan hệ. Huống chi Nam Sơn phu nhân còn cùng Ngọc Thiên Xích và Chiết Hạ Quân cấu kết, muốn làm chuyện này, cụng không khó!

Khi lão Khôi được Ngọc Phi Yên gọi tới, lúc bị hỏi chuyện năm xưa của Nam Sơn phu nhân cùng Ngọc Thiên Hàn, trên mặt lão Khôi lướt qua một tia không được tự nhiên, liền bị Ngọc Phi Yên sâu sắc bắt lấy tia cảm xúc đó.

“Nhị công tử văn võ song toàn, có dũng có mưu, lại là mỹ nam tử hiếm có. Nam Sơn quận chúa lúc đó là nữ nhi duy nhất của Cung thân vương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Trong một lần, nàng ta đi tự lý thấp hương, bị hoàn tử Tần Trì Quốc đến chơi đùa giỡn, nhị công tử thất chuyện bất bình, liền ra tay cứu Nam Sơn quận chúa, nàng ta liền nhận định nhị công tử, một lòng một dạ muốn gả cho hắn.”

“Nhưng mà, nhị công tử cũng không thích Nam Sơn quận chúa, thậm chí còn bị nàng ta ép phải rời nhà trốn đi. Sau này, nhị công tử ở bên ngoài gặp nhị phu nhân, hai người nhất kiến chung tình, sau khi trở về Hầu gia đính thân chủ trì hôn lễ cho bọn họ, sau khi hai người thành thân liền rời khỏi kinh thành, không rõ tung tích…”

“Sau này, Nam Sơn quận chúa khẩn xin tiên hoàng chỉ hôn, nhất định phải gả cho đại công tử làm thiếp, gả đến đây không bao lâu, đại công tử liền chết trận, đại phu nhân tự sát tuẫn phu.”

Lão Khôi không quên biểu đạt, hắn tường thuật thẳng thừng không vòng vèo, rất đơn giản, nhưng Ngọc Phi Yên vẫn đoán được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra năm đó.

Nam Sơn phu nhân chỉ sợ là vì muốn trả thù nhị thúc, mới cố ý gả cho Ngọc Thiên Tìm, thậm chí còn tình nguyện tự hạ thấp giá trị con ngươi làm thiếp thất, cũng muốn cùng nhị thúc sống chung ở dưới một mái hiên. Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, sau khi nhị thúc cùng nhị thẩm kết hôn liền rời khỏi kinh thành, không biết tung tích, nguyện vọng của Nam Sơn phu nhân cũng liền thất bại…

“Nhị tiểu thư, có câu ta không biết có nên nói hay không.” Lão Khôi nhìn Ngọc Phi Yên trầm tư, do dự.

Nhìn ra lão Khôi chần chờ, Ngọc Phi Yên mở miệng :”Khôi thúc, người đi theo ông nội ta cũng đã nhiều năm rồi, là người mà ông nội ta tín nhiệm nhất, cũng là trưởng bối của ta. Người có gì thì cứ nói thẳng đi!”

“Đại công tử cùng đại phu nhân tình cảm rất tốt, chuyện hôn sự là do Nam Sơn phu nhân lợi dụng hoang quyền cứng rắn ép buộc đại công tử vào tròng!”

Lão Khôi vì Ngọc Thiên Tìm nói chuyện, làm cho Ngọc Phi Yên cảm thấy có chút buồn cường,

Nhưng nếu như phụ thân cùng nương đã có tình cảm tốt, Nam Sơn phu nhân vì sao còn có thể sinh ra Ngọc Chi Lan? Hoàng quyền chỉ là buộc hắn cưới Nam Sơn phu nhân, cũng không có buộc hắn động phòng. Nếu không phải là do Ngọc Thiên Tìm, vậy bụng Nam Sơn phu nhân làm thế nào biến lớn! Đứa nhỏ cũng không có khả năng từ trong tảng đá bật ra đi!

Đột nhiên, Ngọc Phi Yên đứng nên, nàng hình như bắt được một ít dấu vết còn sót lại.

Nếu suy đoán của nàng là đúng, như vậy mọi người đều đã bị Nam Sơn phu nhân lừa gạt!

Ngọc Phi Yên ở bên tai lão Khôi thấp giọng phân phó vài câu, thấy biểu tình kinh ngạc của hắn, Ngọc Phi Yên không giải thích, chỉ mỉm cười :”Khôi thúc, tin tưởng ta, tất cả chân tướng rất nhanh sẽ được sáng tỏ!”

Chuyện từ hôn của Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Phi Yên, không bao lâu liền lan truyền khắp kinh thành.

Hai ngày nay, trái tim bách tính trong kinh thành có chút không chịu nổi.

Đầu tiên là phế vật được phong làm quận chúa, sau đó là lão Hầu gia bỏ mạng, tiếp theo là thái tử điện hạ vào lúc tang sự của Ngọc Hầu gia, cùng tỷ tỷ của vị hôn thê tư thông với nhau, hơn nữa còn giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, huỷ hôn ước, cố ý muốn lấy Ngọc Chi Lan.

Mùa thu năm nay, trong kinh thành xuất hiện quá nhiều vỡ tuồng kịch tính cẩu huyết mà. Nhất là chuyện Hạ Hầu Nam hối hôn, càng đem trận này diễn đến cao trào a.

Ở trong lòng dân chúng, dư luận cơ hồ đều có xu hướng nghiêng về một phía.

Tất cả mọi người đều chỉ trích Hạ Hầu Nam vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, mặt người dạ thú, cùng Ngọc Chi Lan cấu kết với nhau làm việc xấu… Các loại từ ngữ khó nghe, lần đầu tiên được dùng trên người vị hoàng thái tử xưa nay luôn lấy nhân đức dày rộng ra diễn trò.

Ban đầu còn có người hoài nghi tính chân thật của chuyện này, hoài nghi đây là một âm mưu nhắm vào thái tử.

Nhưng sau khi Liên ngự sử thượng tấu ngôn hành thái tử không hợp, phẩm hạnh không tốt, lại còn có Tào các lão, Chu thừa thướng cùng Phụng thượng thư tán thành, Hạ Hầu Quân Vũ lúc đó trên triều liền nổi trận lôi đình, mắng thái tử một trận, chẳng những thế còn gián Lệ phi xuống thành Lệ tần, Hạ Hầu Nam cũng bị phạt bế môn tu dưỡng, những chuyện này đủ để xác minh lời đồn đãi không phải là giả, trong lúc nhất thời, uy vọng trong dân gian của Hạ Hầu Nam liền tuột dốc không phanh.

So với Hạ Hầu Nam chật vật, các loại ban thưởng như dòng chảy của Hạ Hầu Quân Vũ lại liên tục không ngừng ồ ạt đưa đến Trung Nghĩa hầu phủ.

Ý tứ rõ ràng của hoàng thượng là, chuyện hồi hôn là do Hạ Hầu Nam không đúng, không thể lạnh nhạt lòng trung thàn, cho nên liền truy phong Ngọc Kinh Lôi là Trung Nghĩa công, Hầu phủ cũng biến thành Phủ công tước.

Đối với các loại ban thưởng này, Ngọc Phi Yên chỉ cười cười, lệnh cho người thu vào, nàng còn có chuyện quan trọng hơn nên làm.

Hiện tại, trong kinh thành phố lớn hẻm nhỏ đều có thể nghe được chuyện Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan, hơn nữa người ta còn biên ra thoại bản, ở tửu lâu kể chuyện xưa.

Ngọc Thiên Xích trốn mấy ngày, đang nghe nói Ngọc Chi Lan được Hạ Hầu Nam đón đến Đông cung, sau đó liền kích động không thôi.

Nếu nói Hạ Hầu Nam đối với Ngọc Chi Lan chung tình có một, đến lú đó nàng khẳng định sẽ trở thành thái tử phi! Chờ khi Hạ Hầu Nam đăng cơ thành vua một nước, Ngọc Chi Lan chính là hoàng hậu, Ngọc Thiên Xích hắn chính là quốc trượng đại nhân dưới một người, trên vạn người a!

Mấy năm nay, Ngọc Thiên Xích luôn hận chết thân phận thứ xuất của mình, hắn hận chết chế độ đích thứ tôn ti.

Hiện tại nữ nhi thân sinh của hắn trở thành thái tử phi, hắn rốt cuộc cũng có thể hãnh diện, nở mày nở mặt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui