Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Editor: tieudangnhi

Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị ngọt đến phát ngấy, Hạ Hầu Quân Vũ có tam cung lục viện, tự nhiên biết rõ phương diện này rốt cuộc đang phát sinh cái gì. Lập tức, mặt béo phí của hắn thoáng cái liền biến thành màu gan heo, không để ý Lục Anh đau khổ khuyên can, nhanh chóng bước đi vào trong phòng.

Đi vào, Hạ Hầu Quân Vũ liền nhìn thấy một mãnh hỗn độn.

Ghế tựa, trên bàn, nơi nơi đều là quần áo rơi vãi.

Nếu như vừa rồi hắn còn cảm thấy tiểu Trác tử là đang nói dối, người bên trong phòng này không có khả năng là Hạ Hầu Nam, chờ đến khi nhìn thấy y phục tam trảo giao kong của thái tử bị ném xuống đất, Hạ Hầu Quân Vũ lúc này từ trong ra ngoài, đều là lạnh thấu tâm can.

“Đồ hỗn trướng!”

Đang quay cuồng trên giường, còn không phải là Hạ Hầu Nam cùng Hạ Hầu Trân sao!

Lúc này, sắc mặt hai người này đều ửng hồng, thích thú, chọc Hạ Hầu Quân Vũ tức giận đến mức gân xanh trên nắm tay siết chặt cuồn cuộn nổi lên.

Khi nghe thấy Hạ Hầu Trân mở miệng một tiếng :”Thái tử ca ca, nhanh chút---“, Hoàng Thượng rốt cuộc triệt để bạo phát, hắn tiến lên một phen kéo tóc Hạ Hầu Trân, đem nàng kéo ra ngoài, giương tay tát hai bạt tai, đánh cho máu tươi trong mũi trong miệng Hạ Hầu Trân ứa ra.

“Lớn mật! Dám đánh yêu cơ của ta!”

Chuyện tốt bị người khác phá đám, Hạ Hầu Nam rất không hài lòng, hắn đầy mặt xuân sắc, hai mắt đỏ tươi, căm tức nhìn Hoàng Thượng.

Yêu cơ?

Hạ Hầu Quân Vũ tức giận đến tâm can đều đau, thuận tay cầm lấy một cây phất trần, “Bổng bổng bổng” một phát tiếp một phát đánh vào người Hạ Hầu Nam.

“Hỗn đản! Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không!”

Ăn đau, Hạ Hầu Nam đứng phắt lên, mạnh mẽ hùng dũng một phen đẩy Hạ Hầu Quân Vũ :”Ta là Hoàng Thượng! Người đâu, đem tên hỗn đản không biết trời cao đất dày này kéo ra ngoài cho trẫm, chém!”

Những lời này của Hạ Hầu Nam, triệt để chặt đứt tình cảm phụ tử của hắn cùng Hạ Hầu Quân Vũ.

Cùng muội muội làm chuyện cẩu thả, vẫn không biết hối cải, còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Thật tốt! Mới vừa lên làm thái tử không lâu, liền bắt đầu ảo tưởng bản thân là hoàng đế, đây là muốn làm phản giết cha mưu phản, muốn soán vị, muốn đoạt quyền a!

Không có một quân vương nào không coi trong địa vị của mình, không sợ hãi long ỷ của mình bị người khác tơ tưởng nhớ thương.

Một câu nói “Vô tâm” này của Hạ Hầu Nam, bị Hạ Hầu Quân nghe lọt vào trong tai, hơn nữa Hạ Hầu Nam vừa rồi ra tay rất nặng, nếu không phải có Hạ Hầu Kình Thiên ở sau lưng đỡ hắn, hắn đã sớm té ngã.

Thân là nhi tử, đối với phụ thân động thủ là bất hiếu; thân là thần tử, đối với quân vương động thủ là phạm thượng; thân là thái tử, đối với phụ hoàng động thủ là bất trung!

Hạ Hầu Nam quả nhiên giống như những gì mấy vị lão thần nói, khó có thể đảm đương đại nhâm, căn bản chính là loại người vô đức vô năng không có phẩm trật!

Vẻ nhân nghĩa đạo đức trước kia này của hắn, đều là giả bộ!

Hạ Hầu Quân Vũ cảm thấy bản thân thật sự là mắt bị mù mà!

Lúc trước lập Hạ Hầu Nam, một phần nguyên nhân là vì Tần thái hậu cùng Lệ phi, một phần nguyên nhân là vì một bộ phận đến từ Ngọc gia ở trong triều ảnh hưởng. Kết quả thì sao? Hạ Hầu Nam chẳng những không biết quý trọng Ngọc Phi Yên, còn vào lúc tang lễ của Ngọc Kinh Lôi nháo loạn gây ra gièm pha như vậy, làm cho nhóm lão thần thất vọng đau khổ, cũng làm cho Hạ Hầu Quân Vũ đối với hắn rét lạnh tâm can.

“Hướng Tiến, chuẩn bị chiếu thư, trẫm muốn phế thái tử!”

Hạ Hầu Quân Vũ lớn tiếng hạ lệnh, Hướng Tiến tay chân lanh lẹ nhanh chóng chuẩn bị chiếu chỉ.

Chỉ chờ khi Hạ Hầu Quân Vũ múa bút viết xong chiếu thư, lệnh cho Hướng Tiến tuyên đọc nội dung chiếu thư, Hạ Hầu Nam rốt cuộc mới tỉnh táo lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phụ hoàng vì sao muốn phế truất mình?

Khi nhìn đến bản thân cùng Hạ Hầu Trân trần như nhộng, Hạ Hầu Nam bỗng nhiên ý thức được bọn họ rơi vào bẫy của người khác.

“Phụ hoàng, nhi thần là bị người khác hãm hại! Nhi thần thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra!” Không kịp suy nghĩ rốt cuộc là ai tính kế mình, Hạ Hầu Nam bò lăn đi đến trước mặr Hạ Hầu Quân Vũ :”Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Thỉnh phụ hoàng tin tưởng---“

“Oan uổng? Chẳng lẽ trẫm là người mù sao! Cút ngay---“

Hạ Hầu Quân Vũ đá văng Hạ Hầu Nam, vẻ mặt chán ghét.

Cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới bên cạnh còn có người ngoài, Uy Xa Công Tôn Tử - Chu Xướng, đây là phò mã do Hạ Hầu Quân Vũ vì Hạ Hầu Trân lựa chọn, hôn sự đã định ra.

Hôm nay, Hạ Hầu Quân Vũ ở ngự thư phòng khảo nghiệm Chu Xướng, hắn đối với đứa con rể tương lai này cực kỳ hài lòng. Thấy Hạ Hầu Trân phái người đi mời, hắn cũng có ý để cho Chu Xướng cùng tiểu nhi nữ nhìn thấy nhau, giao lưu tình cảm, cho nên liền mang Chu Xướng cùng nhau đi đến đây. Kết quả đụng phải gièm pha như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi!

Hạ Hầu Quân Vũ cảm thấy mất mặt, Chu Xướng cũng ghê tởm muốn ói ra.

Hắn trước kia đã gặp qua Hạ Hầu Trân vài lần, sau khi mẫu phi của Hạ Hầu Trân qua đời, đã được Tần thái hậu dưỡng ở bên người, so với công chúa khác đều được thái hậu cùng hoàng thượng thích hơn đôi chút.

Hơn nữa bộ dáng Hạ Hầu Trân cũng không tệ, Chu Xướng mặc dù không thương nàng, nhưng cũng không cảm thấy phản cảm khi cùng hoàng thất dạm hỏi.

Nhưng mà nhìn qua tam công chúa quy củ có hiểu biết, cư nhiên lại cùng thái tử gian tình, trước khi cưới liền đưa cho hắn mũ xanh mượt lớn như vậy, Chu Xướng như thế nào nuốt xuống cục tức to tướng này.

Võ Thần duy nhất của Đại Chu Quốc chính là xuất từ Chu gia, là gia gia của Chu Xướng – Chu Liệt.

Đối với Chu Liệt, Hạ Hầu Quân Vũ rất là kính trọng.

Nữ nhi chính mình là ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, Hạ Hầu Quân Vũ cũng không nói thêm cái gì, chỉ có thể để cho Chu Xướng đi về trước :”Trẫm sẽ giải trừ hôn ước của các ngươi, ngươi yên tâm!”

“Đa tạ bệ hạ!”

Chu Xướng cắn chặt răng, xoay người rời đi.

“Hoàng huynh, ta đưa huynh trở về---“

Đúng lúc này, Hạ Hầu Kình Thiên đi đến bên người Hạ Hầu Quân Vũ, hắn ở trên người Ngọc Phi Yên đã lưu lại hơi thở của mình, biết nàng xảy ra chuyện, liền thuận thế đi theo Hạ Hầu Quân Vũ một chuyến.

Chỉ là Hạ Hầu Kình Thiên vạn vạn không nghĩ tới, Hạ Hầu Nam lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy, thật đúng là đáng chết!

“Hoàng huynh, xin bớt giận, để cho dạng súc sinh này chọc tức thân mình thì không đáng! Nếu không phải bỡi vì hắn là nhi tử của hoàng huynh, ta đã sớm một đao chém chết hắn!”

Lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên đối với Hạ Hầu Quân Vũ mà nói, không thể nghi ngờ chính là đang đổ dầu thêm vào lửa.

Trong triều sớm đã có người đề nghị, lập Hạ Hầu Kình Thiên làm thái tử, hơn nữa Hạ Hầu Quân Vũ đối với vị hoàng đệ này phá lệ thiên vị, làm cho người nhìn liền đỏ mặt ghen tị. Lúc này, Hạ Hầu Kình Thiên còn âm dương quái khí nói ra những lời này, đây rõ ràng chính là bỏ đá xuống giếng.

“Phụ hoàng, người không tin nhi thần, nhi thần chỉ có thể lấy cái chết chứng minh!”

Thời điểm mấu chốt, Hạ Hầu Nam đành phải sử dụng khổ nhục kế hay dùng.

Nhưng mà trong cung Hạ Hầu Trân không có vũ khí, Hạ Hầu Nam tìm nửa ngày cũng tìm không ra thứ gì, sau đó chỉ có thể chọn thủ đoạn đơn giản mau lẹ là tông vào cột tường trước mặt.

Chỉ là, không biết vì sao, thời điểm Hạ Hầu Nam nhắm phía cây cột trong góc tường, đột nhiên bị quầ áo trên người níu lại, ngã lên ghế, tay cầm ghế dựa “Pằng” một tiếng bị bẻ gẫy, vừa đúng lúc đâm trúng thân thể phía dưới của hắn.

“A---“ Sau khi kêu một tiếng thảm thiết rống dài, Hạ Hầu Nam trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hướng Tiến lớn gan đi qua liếc nhìn, nhịn không được rùng mình một cái.

Nơi tay cầm này đâm vào cũng thật có ý tứ, vừa đúng vị trí quan trọng, hai viên đản đản đều nát bét, một mảnh máu me nhày nhụa. Mất đi căn bản nguồn cơn của nam nhân rồi, Hạ Hầu Nam lần này thật đúng là xong đời! (háháhá* khoái chí cười*)

ở bên tai Hạ Hầu Quân Vũ nhỏ giọng bồi báo tình huống, Hướng Tiến lui về phía sau một bước :”Bệ hạ, người xem, muốn thỉnh đại phu đến xem hay không?”

“Tuỳ ý!”

Hạ Hầu Quân Vũ đã đối với Hạ Hầu Nam thất vọng đến cùng cực, huống chi nay hắn lại thành tàn phế, không có khả năng sinh dục con nối dòng, liền chính là một phế nhân đáng vứt đi!

“Hoàng huynh, còn đứa ghê tỏm này thì sao?” Lúc đi, Hạ Hầu Kình Thiên đá Hạ Hầu Trân một cước, trực tiếp đá nàng ta bay đi ra ngoài, tông mạnh vào tường.

Hừm, ám toán mèo của gia, gia chỉnh ngươi đến chết!

Một cước này của Hạ Hầu Kình Thiên, đơn giản chặt đức xương cụt của Hạ Hầu Trân, khiến cho nàng ngày sau chỉ có thể tê liệt bất động ở trên giường.

“Cạo đầu, đưa vào miếu!” Trong mắt Hạ Hầu Quân Vũ lãnh băng băng, một chút đau tiếc đều không có.

Thái tử hắn cũng có thể phế đi, huống chi Hạ Hầu Trân chỉ là một công chúa.

Mất mặt xấu hổ gì đó, chết ở từ đường là tốt nhất! (đúng là vua, vô tình nhẫn tâm thật)

Thái tử đột nhiên bị phế truất, tin tức này trực tiếp che đi chuyện nam đinh của Ngọc gia gặp nạn.

Lệ tần ở Từ Ninh cung khóc đến chết đi sống lại, Tần thái hậu cũng tức đến hôn mê nhiều lần, nhưng mà Hạ Hầu Quân Vũ lúc này đây rất quyết tâm, không chịu nghe Tần thái hậu khóc tố, thậm chí đi tới Từ Ninh cung một lần liền không đi qua lần nào nữa.

Sau khi Hoắc thần y tự mình kiểm tra cho Hạ Hầu Nam, tốt xấu gì cũng kéo về cái mạng của hắn, thế nhưng không thể điều trị được chuyện hắn mất đi công năng. Sau khi Hạ Hầu Nam tỉnh lại biết kết quả này, thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát.

“Đi! Nói cho tổ mẫu biết, nhất định là Ngọc Phi Yên hãm hại ta! Ta muốn nàng báo thù cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui